Nói rằng: tôi là đại học, cho nên tôi là kế thừa của Văn Miếu, và Văn Miếu là nền tảng tinh thần, văn hóa của đất nước tôi mà tôi có bổn phận phải bảo vệ. 1963-64 không phải chỉ là năm lịch sử của Phật giáo mà thôi đâu; đó còn là năm lịch sử của đại học by Tiểu Mân in Niềm hạnh phúc vụng trộm Thẻ: ái khán thiên, ấm áp, danmei, niềm hạnh phúc vụng trộm, trọng sinh, đam mỹ, đô thị tình duyên. 68. Ra tay. Phan Phong ở đầu dây bên kia nở nụ cười: "Biết, tôi cam đoan không thể cậu ta thiếu một sợi tóc nào!". Lần này Đã vậy, tâm tôi dù không phải bị vỡ nát, cũng là đặt trên thân ảnh anh ấy, người như tôi, không đáng để yêu." Đã có những lúc, cái mùi vị bị nhiễm bẩn bởi người khác cơ hồ khiến cậu có cảm giác dù chết cũng không màng. Ở đây cô bắt buộc phải hoàn thành các nhiệm vụ của nữ chính nếu không cô sẽ phải sống vĩnh viễn tại thế giới đó. Để trở về "hoàng hoa khuê nữ" Diệp Huyên phải dùng tất cả thủ đoạn để "lên giường" với nam chủ. Cuối cùng, tôi cũng được trả tự do sau khi đã viết bản tự kiểm dài hơn cái Sớ Táo Quân. Vẫn giữ vững "lập trường", nhấn mạnh lý do "bỏ cách mạng vượt biên" là tại do người yêu phụ bạc và nhắm mắt ký vào bản cam kết sẽ không bao giờ tái phạm. Cậu nhìn người đàn ông vẫn luôn ôn nhu nho nhã và bình tĩnh trước mặt, không biết tại sao bỗng nhiên có hơi đồng cảm, nhưng mà —— cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cái tên đại boss động một chút là phải giết người này! Dùng tính mạng người khác uy hiếp tui, còn muốn tui hôn ông?! Kỷ Lăng cười lạnh một tiếng: "Được." Chương 54: Câu thần chú để cậu xuất hiện. Kha Bố bị ép tới lan can, cậu gắt gao túm lấy tay vịn, tự hỏi, phải làm sao bây giờ, bản thân có thể đẩy ngã Đóa Lạp mẫn tiệp sao? Cô ấy hẳn không kém, là người lớn lên từ nhỏ với Chi Lý. Đóa Lạp cúi gằm mặt, đột Không đề cập tới y nữa, tôi giúp cậu lấy hành lý, đi, xem nhà mới của cậu, tôi cam đoan, cậu sẽ thích." Đem tất cả hành lý đều nhét vào trong xe, chiếc xe thể thao xám bạc khởi động, trong tích tắc liền chạy đi mất. App Vay Tiền. 8 giờ sáng hôm sau, Ngô Song tới công thường, Ngô Song là người đến sớm nhất tổ, nhưng ngày đầu đi làm lại sau khi hết phép, cô phát hiện thế nhưng mình là người đến trễ Hoa, Cái Lẩu, Tiểu Trà, Phi Đao.....ngay cả Phương Thiếu Tắc đã chỉnh tề mà ngồi trong văn phòng, thật sự không thể tưởng tượng. Ngô Song thu lại vẻ tò mò, sửa sang lại quần áo, vừa định đi vào liền thấy Ngũ Hoa bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Phương Thiếu Tắc, hỏi "Đĩa bay, có một vấn đề, tôi nghẹn ở trong lòng đã lâu, không biết có nên hỏi cậu hay không.""Chị hỏi đi." Phương Thiếu Tắc hào phóng đáp lại."Cậu tới công ty cũng đã hơn một tháng phải không? Nhưng chân chính đi làm cũng không đến một nữa, đáng lẽ phải thay đổi người khác, sớm bị sa thải. Vì sao cậu vẫn được ở lại, ngay cả chị Ngô Song đối với cậu làm như không thấy." Ngũ Hoa nói xong, cảm thấy mình nói quá trực tiếp, lại vội vàng bổ sung nói, "Không phải tôi có ý kiến với cậu nha, tôi đơn thuần là tò mò thôi. Chủ tịch tập đoàn chúng ta họ Phương, vừa vặn cậu cũng họ Phương, tôi cùng Tiểu Trà đánh đố, đánh cuộc cậu có phải thân thích của chủ tịch hay không."Từ trước đến nay Ngũ Hoa là người thẳng thắn, nhưng Ngô Song thật không nghĩ tới cô sẽ thẳng thắn đến vậy. Thế nhưng trực tiếp dò hỏi thân phận Phương Thiếu Tắc, hắn sẽ trả lời như thế nào? Là tiếp tục dấu diếm thân phận, hay là thừa nhận tại đây?Ngô Song tò mò đứng đó, đợi xem sự việc phát triển thế văn phòng, biểu tình Phương Thiếu Tắc tức khắc trở nên trầm trọng lên, thở dài, nói "Thật ra tôi nghĩ đã rất cẩn thận không ngờ tới vẫn là bị các người phát hiện......"Tức khắc, toàn bộ văn phòng đều sôi trào, Tiểu Trà đi lại đây liền hỏi "Oa, cậu thật sự là thân thích của chủ tịch sao?" Phương Thiếu Tắc lắc lắc đầu "Đúng là tôi có thể vào công ty là nhờ vào quan hệ, nhưng mà tôi không phải có quan hệ với chủ tịch, thật ra tôi là......""Là cái gì? Là cái gì?" Tất cả mọi người đều đi qua đi hỏi."Thật ra giám đốc Du là chú hai của tôi" Phương Thiếu Tắc trả lời."Vậy là không phải có quan hệ với chủ tịch sao?" Mọi người thất vọng."Sao vậy? Các ngươi sẽ không cho rằng tôi là con trai chủ tịch chứ?" Phương Thiếu Tắc mặt không đổi sắc, tâm không chột dạ Hoa với Tiểu Trà bốn mắt nhìn nhau "Sao có thể a? Cậu cho rằng đang đóng phim truyền hình sao!""Thật ra tôi đúng là con trai chủ tịch đó!" Phương Thiếu Tắc nghiêm mặt nói."Ừ, cậu tỉnh mộng đi." Mọi người lập tức phản cùng Ngũ Hoa đi lại, vỗ vỗ bả vai Phương Thiếu Tắc "Người trẻ tuổi, vẫn là mơ mộng viễn vông. Tôi khuyên cậu nên đi làm đúng giờ, làm việc cho tốt, bằng không, dù cậu có là cháu trai Lão Du, chị Ngô Song sẽ chí công vô tư thôi.""Cám ơn chị Ngũ Hoa nhắc nhở, về sau tôi nhất định đi làm đúng giờ, làm việc thật tốt!" Kỹ thuật diễn xuất này, cũng không tồi. Ngô Song đứng ở ngoài cửa, đầu đầy vạch gì mà "cháu trai", cô cũng không dám động chứ. Nhưng mà nghĩ cách điều hắn đến tổ a là sự thật, rồi chuyện xảy tối hôm qua, nói thật, cô đã không biết nên đối mặt như thế nào với nam nhân kém cô bảy tuổi Song ở trong lòng yên lặng thở dài, lấy lại dũng khí đi vào văn phòng. Cô vừa xuất hiện, tất cả mọi người xông tới."Chị Ngô Song, chị đã đến rồi a, vết thương đỡ rồi sao?""Canh xương hầm hôm qua uống được không? Để em về nhờ mẹ nấu thêm cho chị!""Chị Ngô Song, hai ngày này chị không đi làm, chúng em đã đem đề án kia làm rất tốt, khách hàng rất vừa lòng.".....................Nhiều năm công tác như vậy, đây là lần đầu Ngô Song có cảm giác ấm áp ở công ty, trong lòng cô rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm này, Phương Thiếu Tắc bỗng nhiên đi lòng Ngô Song căng thẳng, lại vô cớ có chút khẩn trương. "Chị Ngô Song, tôi cũng có chút việc, muốn nói riêng với chị." Phương Thiếu Tắc người sôi nổi nhìn về phía Phương Thiếu Tắc, tò mò hắn là làm sao Song thu hồi ánh mắt, làm bộ trấn định mà nói "Cậu vào đây với tôi."Phương Thiếu Tắc đi theo Ngô Song vào văn phòng cô, vừa vào cửa, hắn liền xoay người đóng cửa lại, còn nhấn khóa từ bên được thanh âm cửa bị khóa, trong lòng Ngô Song lộp bộp một chút, vội vàng xoay người, cảnh giác hỏi "Cậu khóa cửa làm gì?"Phương Thiếu Tắc không trả lời, bước đi đến trước mặt cô, vươn một bàn tay ra phía trước."Chìa khóa." Hắn nói."Chìa khóa gì?""Đương nhiên là chìa khóa nhà chị." Phương Thiếu Tắc hợp tình hợp lý mà nói, "Đã nói, chìa khóa nhà chị cho tôi giữ một tháng. Nhưng tối hôm qua chị đuổi tôi ra ngoài, chìa khóa tôi còn để trên bàn, mau trả tôi!""Cậu đang kể chuyện cười sao? Là chìa khóa nhà của tôi, tôi có đưa cho cậu hay không là chuyện của tôi." "Chị nói chuyện không giữ lời!" Phương Thiếu Tắc nổi Song cũng phát hỏa "Còn nói tôi, cậu thì sao? Chúng ta đã ký ước định, cậu có tuân thủ không?""Uớc định cái gì?""Cậu còn hỏi tôi ước định cái gì? Chính cậu ký tên vào ước định, cậu đã quên rồi sao?"Phương Thiếu Tắc như ở trong mộng mới tỉnh "À, chị nói cái ước định kia à."Thái độ này của hắn, Ngô Song nhìn mà giận sôi máu "Nếu cậu phá hủy ước định của tôi và cậu, vậy ước định của cậu với tôi cũng sẽ hủy bỏ. Từ hôm nay trở đi, nhà tôi không cho cậu bước vào nửa bước!""Tôi phản đối!" Phương Thiếu Tắc nóng nảy, "Ai nói tôi phá hư ước định, chị lấy chứng cứ ra đi."Chứng cứ? Thế nhưng hắn còn muốn chứng cứ?"Cậu không biết xấu hổ!" Ngô Song mắng."Lời nói không thể nói như vậy." Phương Thiếu Tắc phản bác, "Tuy rằng ngày hôm qua là tôi hôn chị, phá hủy ước định của chị với tôi. Nhưng mà tôi không ngờ rằng chị có thể hủy bỏ ước định của tôi với chị nha. Quả thật đây là hai chuyện khác nhau, trước đó chị có nói tôi phá hủy ước định liền phải tịch thu ta chìa khóa sao? Giấy trắng mực đen, chị lấy ra đưa tôi xem." Logic của hắn, cũng hay thật."Mặt kệ cậu nói như thế nào, dù sao chìa khóa tôi sẽ không đưa lại cho cậu." Ngô Song quyết định khôn cùng hắn dây dưa nữa. Rốt cuộc với kẻ vô lại thì không cần nói đạo lý."Đưa cho tôi""Không đưa.""Đưa đây!""Không!""Được!" Phương Thiếu Tắc tức muốn hộc máu, "Chị phá huỷ ước định đúng không? Tôi đây cũng phá hủy ước định, tôi đây liền đi nói với mọi người, tôi ở tại nhà chị, tôi còn ngủ chung với chị, ba lần lận!""Được a, cậu còn có thể nói với mọi người, cậu là con trai phương chủ tịch, nên không có ai tin cậu." Ngô Song sẽ không dễ bị uy ђเếק như Thiếu Tắc hơi mỉm cười, lấy điện thoại ra, nói "Nếu có thêm cái này, điện thoại của tôi có không ít ảnh chụp tôi mặc áo ngủ của chị......Này, điện thoại của tôi!"Ngô Song nhanh nhẹn, động tác rất linh hoạt, không chờ hắn nói xong, sớm đã tiến lên, đoạt lấy điện thoại trong tay hắn. Nàng hết hồn, tiểu tử này, thế nhưng chụp lén nhiều ảnh của cô như vậy, ăn cơm, ngủ, đọc sách......Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm mà đem mặt gác lên trên vai cô "Thế nào, tôi chụp ảnh bạn gái chụp tôi đẹp không?"Ngô Song phẫn nộ "Xóa!""Không xóa.""Cậu không xóa, tôi xóa!""Chị xóa cũng vô dụng, tôi đã chuẩn bị trước, có mật mã.""Cậu!" Ngô Song hung hăng đẩy Phương Thiếu Tắc ra, thật muốn đem hắn từ cửa sổ quăng ra này, điện thoại trên bàn vang lên, cô đi lại nghe máy."Chào Ngô tổ trưởng, bên này có vị khách tới tìm cô, nói là bạn của chị, tên là...... À, anh tên gì?""Tần Nghị.""Tên là Tần Nghị, cho anh ta lên không?"Đại sư huynh, sao bỗng nhiên anh ta đến đây? Ngô Song sửng sốt, sau đó nói "Không cần, nói anh ta chờ trong chốc lát, tôi xuống liền."Dứt lời, cô cúp điện thoại, trừng mắt nhìn Phương Thiếu Tắc một cái "Tôi đi xuống một chút, đợi lát nữa lại đến tính sổ cậu!"Phương Thiếu Tắc đút tay vào túi quần, khuôn mặt anh tuấn lại cho cô một cái nụ cười thật tươi, cong cong lông mi, con ngươi trong lòng Ngô Song run lên, lại tới nữa, cảm giác đáng ૮ɦếƭ này! Cô – Ngô Song, Có Năng lực, có nhan sắc nhưng tính cách lạnh lùng như đá lại quật cường , giỏi võ .... theo cách nói của mọi người cô chính là một “NinJa Rùa “, không một ai dám theo đuổi. Bị bạn trai quen 3 tháng lừa dối, mới chia tay. Lại còn thêm công việc áp lực..... Ông trời đúng là ngược chết bà cô già cô đây. Nhưng không sao, cô nhịn !Sau một lần ra tay hiệp nghĩa, cô lại nổi như cồn trên webchat, trở thành nữ thần. Haiz, cô đâu có cố tình.....Nhưng sao lại còn gặp ngay một tên 20 mấy tuổi đầu cứ quấy rầy bám đuôi, sợ cô chưa đủ phiền hay sao ? Phương Thiếu Tắc nghĩ là cháu trai duy nhất của chủ tịch mà tôi sẽ nhịn cậu sao , cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu! Mời quý độc giả đón đọc ! Công việc áp lực, cô nhịn! Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn! Không người theo đuổi, cô nhịn!Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa! Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh ૮ɦếƭ cậu! 【 Tác giả thâи áι nhắc nhở 】※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. ^_< Đọc Truyện Lên báoSáng sớm, Ngô Song ở trên đường làm việc nghĩa, rất nhanh sau đó bản tin buổi sáng đã có ngay tiêu đề > Tiêu đề nhanh chóng lan truyền trên các trang web. Ảnh chụp cho thấy một cô gái mặc bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc ngắn gọn gàng, đem tên cướp cao to kia không tốn nhiều sức mà đánh một trận, áp chế. Tuy rằng ảnh là do người qua đường chụp được, nhưng nó đã lan rộng ra khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Ảnh rất sắc nét, trong ảnh, Ngô Song có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, các đường nét rất rõ ràng. Đích thực là một mỹ nữ, lại còn tay không bắt cướp, tin tức hấp dẫn này thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ngay lập tức, bài viết được chia sẽ với tốc độ chóng mặt, cư dân mạng cũng náo loạn một phen. Mọi người đều muốn tìm ra danh tính của vị mỹ nữ anh hùng kia. Ngô Song không biết mình đã nổi tiếng như vậy. Buổi sáng sau khi cô bắt được tên cướp, chờ cảnh sát tới thì giao cho bọn họ, Ngô Song để lại phương thức liên lạc rồi chạy nhanh về nhà thay quần áo đi làm. Hiện tại cô đang làm việc ở công ty truyền thông Kỳ Hạ, giữ chức tổ trưởng tổ kế hoạch. Ngô Song rất chăm chỉ đi làm, không quản trời mưa hay nắng, mỗi ngày vẫn có mặt đúng giờ ở công ty, không trễ một giây. Số ngày xin nghỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hầu như thời gian của cô đều dành cả cho công việc. Đây là vì cái gì? Chẳng phải vì phấn đấu năm ba mươi tuổi có thể leo lên làm tổ trưởng tổ kế hoạch sao? Trong công ty này, không ai nghi ngờ năng lực của Ngô Song cả, nhưng có người bất mãn với tính cách của cô. Tính cách của Ngô Song rất "lạnh lùng", cô lạnh lùng đến mức nào? Thì chính là bất luận đối với người thân quen, trên mặt vẫn hiếm khi nở nụ cười, làm việc có nề nếp, không quan tâm đến việc riêng của cấp dưới, cũng chưa bao giờ ở trước mặt đồng nghiệp thể hiện một tia cảm xúc riêng tư nào cả. Mọi người càng không thể tin nữa là, Ngô Song không dùng smartphone! Cô không lướt web hay dùng mạng xã hội gì cả, hiếm hoi lắm mới cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn một bữa cơm. Thời gian rảnh rỗi nếu không đọc sách thì đi đến võ quán luyện nhu đạo. Làm cấp trên mà như vậy, thì nói Ngô Song "lạnh lùng" đã là nể tình lắm rồi. Như Diêu Thiên Thiên, bạn tốt của Ngô Song nói, cô đích thị là người từ thời đồ đá xuyên đến đây, cùng người hiện đại cách mấy trăm triệu năm sống chung, quả là rất khác biệt a. ......... Mười giờ sáng, theo lệ thường Ngô Song đi khỏi văn phòng, đến phòng trà nước tự pha cho mình một cốc cà phê đen. Không cho đường, giữ vị đắng để nâng cao tinh thần. Dọc đường đi, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô có chút kì quái, khi cô nhìn lại thì họ quay sang chỗ khác, vờ như đang nhìn cái gì. Ngay cả tên La Hãn Quốc, tổ trưởng tổ kế hoạch b, lâu nay luôn đối chọi với Ngô Song, trước kia không thèm nhìn cô một cái, hôm nay cũng phá lệ mà liếc nhìn. Đối với chuyện này Ngô Song cũng không thèm để ý, thản nhiên bước vào phòng pha cà phê, lúc này nghe thấy có hai nữ đồng nghiệp đứng bên ngoài nói nhỏ. "Cô xem tin tức trên WeChat này, có ảnh chụp một cô gái, cô thấy giống ai?""Đưa tôi xem, a, không phải đây là tổ trưởng Ngô Song sao?""Chính là nữ ma đầu đó...""Ồồồ..." Hai người kia đang nói rôm rả thì Ngô Song đi ra, một người tay cầm điện thoại, thấy Ngô Song điện thoại liền rơi xuống đất, cô gái vội vàng nhặt lên, giấu ra sau lưng. Nhìn Ngô Song thì ngây ngốc cười. "Tổ trưởng Ngô, sớm, sớm vậy... ha ha...""Không còn sớm, cô thấy 10 giờ là sớm sao?" Ngô Song nhìn chằm chằm người nọ, liếc mắt một cái liền muốn lấy chiếc điện thoại. Người nọ giật mình, vội giấu chiếc điện thoại ra xa, ô ô muốn giải thích. Đúng lúc này, một người mang bộ dạng hấp tấp đi lại đây, Diêu Thiên Thiên kéo lấy tay Ngô Song. "Song Song, Song Song..." Diêu Thiên Thiên mặc váy ngắn, đi đôi guốc cao mười centimet, chạy đến thở hồng hộc. "Có chuyện gì?" Ngô Song hỏi. "Mình thấy tin tức, có... có ảnh... chụp..." Thiên Thiên vừa nói vài chữ, thấy hai nữ đồng nghiệp bên cạnh vẻ mặt chờ mong, không khách khí hỏi "Hai người có chuyện gì sao?"Một Ngô Song đã khó sống, lại thêm Diêu Thiên Thiên cũng chẳng thua kém, quả thực toàn bộ công ty đều rất mệt a. Hai nữ đồng nghiệp không nói gì, nhanh như chớp, một thoáng đã chạy mất dạng. Diêu Thiên Thiên nhìn hai người kia, xuỳ một tiếng, kéo Ngô Song đến "Đi, đến văn phòng cậu nói chuyện."......... Văn phòng Ngô Song. Diêu Thiên Thiên vừa đặt chân vào văn phòng đã xoay người đem cửa đóng lại. Khoá cửa xong còn không quên liếc mắt nhìn ra cửa sổ một cái, bộ dáng như có tật giật mình. Ngô Song sớm đã quen với bộ dáng kì quặc này của bạn, đem ly cà phê nóng để trên bàn, ngồi xuống. Diêu Thiên Thiên xông tới, lấy chiếc điện thoại ra, đưa đến trước mặt Ngô Song "Song Song, cậu xem người trong ảnh này có phải là cậu không? Mọi người đều nói đây là cậu, càng nhìn càng thấy giống nha. Buổi sáng hôm nay rốt cuộc cậu làm gì vậy?""Là mình!" Ngô Song thậm chí không thèm nhìn điện thoại một cái đã thừa nhận. "Cái gì?" Diêu Thiên Thiên ngạc nhiên kêu lớn, "Không phải chứ? Đúng là cậu sao? Cậu đang rất nổi tiếng đấy! Hiện tại cả công ty đều đang bàn tán về vụ này, không, cậu là đại anh hùng ở công ty đó. Cậu là nữ hiệp, là thần tượng, là tấm gương phụ nữ vĩ đại của toàn Trung Quốc!"Diêu Thiên Thiên càng nói càng lố, Ngô Song không khỏi nhíu mày, "Mình đã biết, cậu còn chuyện gì nữa không?""Ôi trời, sao cậu có thể bình tĩnh đến vậy chứ? Mình đang kích động muốn chết đây này. Mình mặc kệ, cậu mau đem sự việc kể ra hết cho mình, mình muốn biết lắm rồi!""Đợi lúc đi ăn cơm rồi mình kể, giờ đang trong giờ làm việc mà, mình còn phải chỉnh lại chút tài liệu cho buổi chiều nữa.""Mười phút, mình chỉ xin mười phút thôi."Ngô Song lắt đầu. "Năm phút thôi? Ai u chị hai ơi, mình cầu xin cậu, cậu mau kể cho mình biết đi mà, ngọn lửa tò mò sắp thêu chết mình rồi, cậu có thể trơ mắt nhìn mình bị thiêu chết sao?"Ngô Song tiếp tục lắc đầu, cô đã sớm quen với bộ dạng mặt dày này của Diêu Thiên Thiên rồi. Diêu Thiên Thiên tiếp tục lay cánh tay Ngô Song, giơ một ngón trỏ lên, "Chỉ một phút thôi, cậu không nói cho mình biết, mình thực sự sẽ chết! "Ngô Song không trả lời, vẻ mặt như muốn nói "Cậu đi chết thử cho tớ xem". Diêu Thiên Thiên hết cách, "Xem như cậu lợi hại, mình chờ. Mà mình nói trước, 11 giờ đúng mình sẽ đến tìm cậu ăn cơm. Không được làm thêm, không được lỡ hẹn! Nếu không mình thật sự chết cho cậu xem. Mình đang nói nghiêm túc!" Diêu Thiên Thiên vẻ mặt dữ tợn, làm động tác cắt cổ. Lúc này, Ngô Song cuối cùng cũng gật đầu. Diêu Thiên Thiên ai oán rời đi, cánh cửa vừa khép lại, Ngô Song nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, tâm tình có chút phức tạp. Hai người trước kia học chung với nhau, sau đó đi làm cũng làm chung công ty. Ngô Song xem Diêu Thiên Thiên là người bạn thân nhất, có chuyện gì cũng tâm sự với cô. Hiện tại đang giờ làm, cô cũng không muốn làm lớn chuyện này thêm nữa. Nhưng mà, khi nãy thấy thái độ của đồng nghiệp cùng với Diêu Thiên Thiên, xem ra sự việc kia không đơn giản như vậy? Ngô Song tự hỏi, trong lòng không khỏi tò mò, phá lệ mở máy tính lên Weibo thấy tin tức về cô nổi bật nằm ở đầu bản tin. Một lát sau, vô số tin tức kéo đến như nước lũ, làm Ngô Song vô cùng hoảng sợ. Cô chọn một bài viết trong số đó, nhấp vào xem. Lập tức hiện ra vô số tin tức miêu tả lại, có ảnh chụp hiện trường, thậm chí có cả đoạn clip nhỏ phỏng vấn bác gái bị cướp túi xách nữa. Trong clip, bác gái hào hứng kể lại sự việc bà nhìn thấy "Khi đó tên cướp chạy quá nhanh, tôi căn bản là đuổi theo không kịp, kêu cứu mạng cũng không ai chạy ra. Như vậy tên cướp kia càng đắc ý. Cũng may lúc đó có cô gái tốt bụng kia, dáng người cao cao, hơi gầy, khoảng 20 tuổi, mặc bộ đồ thể thao. Nghe tiếng tôi kêu cứu cô ấy liền chạy ra, đá một cước vào người tên cướp, đẩy một cái tên cướp va vào tường. Sau đó tên cướp xoay lại, muốn đâm một dao vào người cô gái, cô gái kia thấy vậy liền đá một cước vào tay cầm dao của hắn, đánh hắn vài cú, cô gái nhanh chóng khống chế được hắn...."Phóng viên làm mẫu, "Là như vậy sao?" "Không đúng, không đúng, là như thế này, cô lại đây." Bác gái vừa nói vừa hăng hái khoa tay múa chân, thở hổn hển mà thuật lại bộ dáng ban sáng của Ngô Song với tên cướp. Ngô Song xem xong, trán âm thầm đổ mồ hôi. -_-!!! Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Là lão Du, giám đốc kế hoạch ở bên ngoài nói "Ngô Song, có trong đó không?"Từ khi vào làm đến nay, đây là lần đầu tiên Ngô Song làm việc riêng trong giờ làm, không ngờ xui xẻo gặp phải cấp trên, nhất thời thấy hoảng loạn, nhanh chóng đóng cửa số trang web, nói "Mời vào." Lão Du là người vui vẻ, ông mỉm cười tủm tỉm đi đến, nghiêng người mở cửa lớn thêm một chút, theo sau ông ấy là một người trẻ tuổi. "Phương thiếu, mời vào trong."Khi ông nói chuyện, một người đàn ông tầm 20 tuổi theo sau đi vào. Người này có đôi mắt phượng, trắn nõn sạch sẽ, vóc dáng rất cao, mặc áo thun sọc xanh trắng đan xen, hai tay đút túi quần, đi lên trước lão Du không chút khách khí. Ánh mắt Phương thiếu nhìn văn phòng Ngô Song, quét từ trên xuống dưới, trái phải cũng liếc một vòng, cuối cùng mới dừng trên người Ngô Song, lông mi dài, nở nụ cười lộ ra hàm răng trách tinh. Ngô Song không thích hắn mỉm cười tuỳ tiện như thế, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Cô đứng lên, nhìn về phía lão Du, nói "Giám đốc Du, mời ngồi.""Phương thiếu, mời ngồi." lão Du nhìn người trẻ tuổi kia mời, rồi quay sang Ngô Song "Đứng đó làm gì, không mau pha trà.""Không cần, cho tôi một tách cà phê là được rồi." Phương thiếu nói. Trong lòng Ngô Song đại khái biết người kia có thân phận không đơn giản, nói "Chờ chút, tôi gọi người mang cà phê lại đây.""Không cần phiền toái như vậy, không phải trên bàn cô có một ly sao?" Phương thiếu mắt nhìn chằm chằm ly cà phê trên bàn Ngô Song. Ngô Song ngẩn người, "Ly này của tôi.""Cô đã uống rồi sao?"Ngô Song lắc đầu, "Chưa uống.""Vậy thì được rồi." Phương thiếu đứng lên, cầm lấy ly cà phê Ngô Song để trên bàn, không chút khách khí uống một ngụm, nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ hỏi, "Cà phê quá đắng, cô uống mà không cho thêm đường sao?" Chân mày Ngô Song cau lại, đối với người này ấn tượng xấu cực điểm. Giám đốc Du ở bên cạnh vội vàng hoà giải "Ngô Song, đây, ta giới thiệu một chút, vị này chính là cháu trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn chúng ta, Phương thiếu." Hai chữ "duy nhất" lão Phương còn cố ý nhấn mạnh thêm. Phương thiếu không để ý đến lão, chỉ nhìn chằm chằm trên mặt Ngô Song, miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ "Tắc."Lão Du ngơ ngác, nhìn hắn hỏi lại "Phương thiếu, ngài nói gì?""Tắc."Lão Du buồn bực, vị thiếu gia này đang nói cái gì? Ông nghe không hiểu gì cả. Lúc này, Phương thiếu không để ý gì đến lão Du, mà nhìn về phía Ngô Song duỗi tay ra "Chào cô, tôi tên Phương Thiếu Tắc."Phương Thiếu Tắc? Trong lòng Ngô Song cảm thấy hơi buồn cười, cùng cậu ta bắt tay một cái tượng trưng "Chào cậu, tôi tên Ngô Song." Nói rồi cô định rút tay lại, không ngờ Phương Thiếu Tắc vẫn cố ý giữ lại, nắm lấy tay cô, cảm thán "Thiên hạ vô song, cái tên thật có chí khí.""Cám ơn." Ngô Song rút tay lại nhiều lần không được, cuối cùng cố ý bấm móng tay vào mu bàn tay của cậu ta. Phương thiếu hơi đau, cũng buông bàn tay ra, mặt không đổi sắc. Lão Du không thấy được màn này, tiếp tục nói "Phương thiếu mới về nước không lâu, còn chưa quen với nghiệp vụ của tập đoàn, sẽ bắt đầu từ cơ bản, ở công ty của chúng ta làm quen trước. Vừa lúc Phương thiếu ở nước ngoài học thiết kế, Liêu tổng liền sắp xếp đến chỗ chúng ta thực tập trước." Liêu Tiến là cháu trai của chủ tịch, quan hệ với tên Phương Thiếu Tắc này là anh họ. Nếu như lời lão Du nói, Phương Thiếu Tắc chính là đích tôn của truyền thông Phương thị, không lý nào lại hạ mình xuống văn phòng của Ngô Song mà lẽ ra phải trải thảm đỏ nghênh đón cậu ấy. Việc này, Ngô Song cũng không rõ. Đúng lúc này, lão Du kéo Ngô Song qua một bên, nói nhỏ "Phương thiếu đến nơi này thực tập, trừ Liêu tổng thì chỉ có cô và ta biết, cô cũng biết Phương thiếu có thân phận đặc biệt, nếu để mọi người trong công ty biết được, thì mọi việc sẽ loạn. Tập đoàn bên kia có ý giữ kín chuyện này, ta quyết định giao Phương thiếu cho tổ của cô, cô là người ta tin tưởng nhất, khẳng định có thể giữ bí mật này, đúng không?" Thấy lão Du này đối với tên Phương Thiếu Tắc kia chân chó[1] như thế, chỉ sợ chưa cần miệng nói thì mọi người cũng đã nhìn ra rồi. [1] Chân chó nịnh bợ.- Ngô Song thành thật "Giám đốc Du, ý của chú tôi hiểu, nhưng mà đem việc này giấu kín, e là hơi khó.""Ta đã nghĩ qua rồi, nếu như có người hỏi thì cô cứ nói cậu ấy là cháu trai của ta. Vì đại cuộc, nếu như thật sự có người nói ta thiên vị, ta cũng đành chịu." Lão Du biểu hiện ra bộ dáng thấy chết không sợ. "Nhưng mà giám đốc à, cậu ta họ Phương mà?" Thật tình Ngô Song sợ không cầm nổi củ khoai lang nóng bỏng tay này, huống hồ củ khoai lang này còn không coi ai ra gì. "Họ Phương thì đã làm sao? Trên thế giới này họ Phương cũng rất nhiều, ta làm ở đây 20 năm rồi, còn chưa biết được cháu trai của Phương tổng tên Phương Thiếu Tắc, sẽ không có người biết được đâu, cô yên tâm."Lão Du đã tự mình "lấy thân làm mẫu", Ngô Song chỉ có thế gật đầu cam chịu. Lão Du nhanh chân đi đến chỗ Phương Thiếu Tắc, "Phương thiếu, mọi việc ta và Ngô Song đã bàn bạc xong hết rồi, cô gái này rất thành thật, miệng lại kín, cậu cứ yên tâm ở lại đây thực tập, có vấn đề gì cứ tìm Ngô Song, cô ấy nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp đỡ cho cậu."Còn nói cái gì "Đem hết toàn lực", sao lão không nói "Đến chết mới thôi." đi. -_-"Vậy tôi cảm ơn trước, chị Ngô Song." Phương Thiếu Tắc vương tay trái ra bắt tay với Ngô Song, miệng cười tinh quái, nhìn không ra điểm nào gọi là tôn kính tiền bối cả. Ngô Song nói "Không cần khách sáo, kêu tôi Ngô tổ trưởng được rồi."___________...____________[ Tác giả có lời muốn nói ] cho đến bây giờ tôi đã viết rất nhiều loại tính cách cho nam chính, phúc hắc như Thẩm Lâm Kỳ, bá đạo như Vệ Bắc, thâm tình như Đoàn Diệc Phong.... Phương thiếu gia này sẽ là loại đặc biệt, tôi sẽ nổ lực xây dựng cậu ta, hy vọng sẽ mang lại cho bạn đọc một sự mới lạ, không giống các nam chính trước đây. Tuy rằng lão Du đã dặn dò, không để thân phận của Phương Thiếu Tắc bại lộ, nhưng Ngô Song vẫn đem vị "đích tôn" không ai bì nổi này đi giới thiệu cho mọi người, vẫn gây kinh động đến bọn họ. Cấp dưới trong tổ kế hoạch của Ngô Song có bốn người, một nam ba nữ, đều là người trẻ mới hơn 20 tuổi. Ba cô gái kia nhìn thấy Phương Thiếu Tắc như hổ đói thấy con mồi, bạo dạng mà mở miệng hỏi "Tiểu Phương, cậu bao nhiêu tuổi rồi?"Không hiểu sao, đối với đồng nghiệp đang cố ý ve vãn này, Phương Thiếu Tắc làm như không thấy, vẫn vui vẻ trả lời "Hai mươi ba.""Cậu mới 23 tuổi, vậy so với tôi nhỏ hơn một tuổi, vừa hợp kêu "tiểu thịt tươi" nha." Cảm khái xong, nhịn không được hỏi tiếp "Vậy cậu có bạn gái chưa?""Cô đoán thử xem?" Phương Thiếu Tắc tỏ ra hư hỏng. "Hay là cậu có bạn trai?" Tiểu Trà chen vào, trêu đùa một chút. "Cô nghĩ sao?" Phương Thiếu Tắc nhìn cô ta tà mị cười. Tiểu Trà hét lên, Ngô Song không vui nhìn cô ta một cái, lập tức biết điều mà ngậm miệng lại. Ngô Song đối với chủ đề của người trẻ tuổi không có hứng thú, đứng ở một bên như người vô hình, chốc sau hết kiên nhẫn mới giới thiệu Phương Thiếu Tắc với đồng nghiệp "Hoa Ngũ, Cái lẩu, Tiểu Trà, còn có Phi Đao, đây là biệt danh của 4 người này, tên thật của họ thì cậu tự hỏi đi.""Vậy biệt danh của chị là gì?" Phương Thiếu Tắc hỏi. Lời này vừa nói ra, ba cô gái bên cạnh đều choáng váng, đưa mắt ra hiệu cho Tiểu thịt tươi không biết sống chết này. "Không phải nói mọi người đều có biệt danh sao? Sao chị lại không có?""Không thích." Ngô Song nhàn nhạt trả lời. Phương Thiếu Tắc kinh ngạc "Cái gì? Chị vậy mà lại kêu không có?" Tên Tiểu thịt tươi này tuy rằng lớn lên có chút soái, nhưng mà đầu óc có vấn đề, ba cô gái bên cạnh sắp khóc đến nơi. Ngô Song cố nén hoả khí "Tôi không có biệt danh, cậu gọi tôi Ngô tổ trưởng là được, có vấn đề gì không?" "Còn có..." Không chờ Phương Thiếu Tắc mở miệng, đồng nghiệp nam duy nhất trong tổ đã kịp thời kéo hắn lôi đi "Đi, tôi mang cậu đi xem, làm quen nơi này."Phương Thiếu Tắc vừa đi vừa lầm bầm "Làm quen một chút cũng tốt, bất quá tôi sẽ tự mình đặt một biệt danh mới."Hoa Ngũ chen vào "Còn cần đặt cái mới sao? Không phải đã gọi cậu ta là Tiểu thịt tươi rồi à?" Cái lẩu "Không nên, không bên, nghe giống bánh chưng, dứt khoát kêu Bánh chưng thịt đi."Tiểu Trà "Cái lẩu, trong đầu cô chỉ biết ăn thôi sao? Trừ bỏ đồ ăn cô còn nghĩ được gì nữa không?" Ngô Song sớm đã đi vào văn phòng, cô vĩnh viễn không quan tâm đến đám trẻ bọn họ. Cũng không nghĩ sẽ hoà đồng với bọn người này, Hoa Ngũ còn kém cô đến 3 tuổi. ......... Thời gian nghỉ trưa. Ngô Song đúng hẹn ăn cơm cùng Diêu Thiên Hạ là công ty truyền thông thuộc tập đoàn Phương thị, nhà ăn cho công nhân được bố trí rất đẹp, có cả quán cà phê. Ngô Song và Diêu Thiên Thiên hai người vào nhà ăn, còn chưa kịp ngồi xuống, Diêu Thiên Thiên đã giữ chặt tay cô, xem cô như phạm nhân mà tra hỏi "Nói, rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì?""Tớ và Vương Trường Tuấn chia tay." Ngô Song đi thẳng vào vấn đề. "Cậu nói cái gì?" Diêu Thiên Thiên không nghĩ Ngô Song sẽ nói vậy, vì kinh ngạc mà giọng nói hơi lớn, cả mấy bàn xung quanh đều quay sang nhìn. Cô chạy theo giữ chặt Ngô Song "Sao lại thế này? Mấy hôm trước hai người còn cùng nhau ăn cơm mà, không thấy mâu thuẫn việc gì, sao nói chia tay là chia tay ngay vậy? Tớ nói cho cậu biết, chuyện tình cảm rất phức tạp, chia tay không phải giỡn, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ngô Song không muốn giải thích nhiều, nói thẳng "Buổi sáng tớ chạy bộ, vô tình bắt gặp hắn cùng cô gái khác thuê phòng.""Thuê phòng?!" Diêu Thiên Thiên cao giọng, lại gây chú ý một phen. Ngô Song thở dài bất đắc dĩ. Diêu Thiên Thiên đem Ngô Song kéo đến bàn ăn riêng ngồi xuống, vội vã hỏi "Chính mắt cậu thấy Vương Trường Tuấn cùng cô gái khác thuê phòng sao?" Ngô Song "Tớ thấy rành rành."Diêu Thiên Thiêm "Cậu có xông đến hỏi không?"Ngô Song "Chính hắn thừa nhận."Diêu Thiên Thiên "Hắn không cầu xin cậu tha thứ sao?" Ngô Song "Chính hắn đòi chia tay trước.""Tên khốn kiếp đó, hắn còn đáng mặt đàn ông sao?" Diêu Thiên Thiên phẫn nộ đập bàn. Ngô Song nhìn cô một cái, bình thản như việc này không liên quan gì đến mình vậy. Diêu Thiên Thiên tiến lại gần hơn, đè thấp giọng, cố nén tức giận hỏi "Ngô Song, cậu đừng buồn, không ai ngờ rằng Vương Trường Tuấn này lại là người như vậy, bị bắt gặp đi thuê phòng, sao không biết xấu hổ mà còn lớn giọng như vậy? Đối với loại đàn ông này, chỉ chia tay không là quá nhẹ nhàng với hắn rồi, cậu nên dạy hắn một bài học. Cậu chờ đó, mình gọi điện mắng cho hắn một trận..." Cô cầm lấy điện thoại. "Không cần." Ngô Song cản lại, "Tớ đã dạy hắn một bài học rồi."Vẻ mặt Diêu Thiên Thiên kinh ngạc "Cậu mắng hắn?"Ngô Song "Tớ đánh hắn.". ⊙﹏⊙ Diêu Thiên Thiên biết Ngô Song có võ, nhưng cũng kinh ngạc, không nhịn được nuốt nước miếng một cái "Cậu... cậu đánh hắn? Hèn gì hôm nay bên bộ phận thị trường báo hắn không có đi làm, chắc ở nhà tĩnh dưỡng rồi. Hắn có bản lĩnh thì đừng đến công ty nữa, hắn mà còn đến tớ sẽ làm hắn thương càng thêm thương*" *Bị thương đã nặng nay càng nặng thêm. "Khỏi cần, tớ và hắn đã không còn quan hệ gì nữa rồi." "Vậy sao được? Không đập cho hắn một trận, sao tớ có thể nuốt trôi cục tức này?" Diêu Thiên Thiên đã hoàn toàn quên hẳn mục đích ban đầu, vốn dĩ cô muốn Ngô Song kể lại việc nghĩa cô ấy làm lúc sáng mà?! Nhưng mà, Diêu Thiên Thiên quên thì vẫn có người còn nhớ. "Chị Ngô Song." Một giọng đàn ông không biết trời cao đất dày mà xen vào khi hai người đang nói chuyện. Ngô Song cảm thấy đau đầu, ngẩng đầu nhìn lên thấy có người tay cầm di động đứng một bên. Bốn mắt giao nhau, cô bèn liếc mắt nhìn sang chỗ khác. Phương Thiếu Tắc được một tấc lại muốn tiến một bước*, tự nhiên ngồi bào chỗ trống bên cạnh Ngô Song "Ngự tỷ, mọi người đều gọi cô như vậy đó, cái danh này và tên của cô khí phách như nhau, đúng không?"*Câu này ≈ với câu "Được nước lấn tới." Ngô Song tay siết chặt đôi đũa, đen mặt hỏi "Xin hỏi cậu có chuyện gì cần hỏi không?" "Tôi có chút việc cần hỏi chị.""Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, nếu có vấn đề thắc mắc gì, phiền cậu đến giờ làm việc hãy hỏi." "Nhưng mà giám đốc Du đã nói, tôi có vấn đề gì cứ hỏi chị mọi lúc không phải sao?" Chiếc đũa trên tay Ngô Song một phát bẻ gãy, cô cắn răng nói "Cậu nói đi." Phương Thiếu Tắc cầm di động, kề lại gần Ngô Song hơn, chỉ vào màn hình điện thoại, lớn tiếng nói "Ngự tỷ, trên ảnh này chụp một cô gái bắt cướp, người này là cô sao?"Xung quanh bỗng chốc yên lặng. Toàn bộ nhà ăn, hầu như các đồng nghiệp đang dùng cơm đều hướng ánh mắt về phía họ, ánh mắt tò mò mà nhìn Ngô Song, muốn biết đáp án hai người nói về chuyện buổi sáng. Ở trước mắt đồng nghiệp, Ngô Song không muốn nói đến việc tư, nhưng cô cũng không có thói quen nói dối. Một lát sau, cô nhàn nhạt trả lời "Là tôi."Sự yên tĩnh chốc lát bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngô Song hỏi. "Tổ trưởng Ngô, đây đúng thật là cô sao?""Trời ạ, tổ trưởng Ngô, cô thật quá trâu bò, quả thực chính là một nữ trung hào kiệt nha." "Tổ trưởng Ngô, những chiêu thức này cô học khi nào vậy? Hoàn toàn nhìn không ra nha, quá lợi hại!""Khi nào cô rảnh nhớ đến dạy cho bọn tôi với. Hôm trước tăng ca về nhà, giữa đường gặp kẻ háo sắc, hù chết tôi rồi."Ngô Song có chút ngây ngốc. Từ năm 23 tuổi vào công ty làm đến giờ, đã được bảy năm, trừ lúc đi họp mới cùng các đồng nghiệp này nói chuyện, mà cũng chưa nói nhiều bằng hôm nay. Ngô Song cảm thấy tính cách lạnh nhạt của mình có chút không hoà đồng với đồng nghiệp, mà cô cũng không muốn hoà đồng với bọn họ. Ở một nơi cá lớn nuốt cá bé như thế này, năng lực quyết định tất cả, bất kể là nam hay nữ, cô vẫn luôn tin rằng, chỉ cần mình có năng lực thì mình sẽ sống theo ý mình, hoàn toàn không cần để ý đến cái nhìn của người khác. Cho nên, hiện tại có nhiều người vây quanh ca ngợi mình như vậy, lần đầu tiên Ngô Song cảm thấy không biết phải làm gì. Cuối cùng, cô nhìn về phía Diêu Thiên Thiên cầu cứu. "Mọi người yên lặng một chút." Diêu Thiên Thiên lập tức phát huy sở trường nghiệp vụ, đứng trên sô pha, không ngại mình đang mặc váy, sẽ làm váy ngắn đi mà lộ nhiều. Cô nói "Về chuyện tin tức sáng nay đưa, chính xác là Ngô Song làm, khi đó cậu ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần là giúp đỡ cho bà bác kia, cô ấy không nghĩ chuyện này sẽ truyền ra ngoài, hy vọng mọi người thông cảm một chút, đừng tạo áp lực cho cô ấy nữa."Diêu Thiên Thiên không hổ danh là Diêu Thiên Thiên, chỉ nói vài lời đã kêu gọi được sự đồng cảm cho Ngô Song, quả thật lợi hại. Mọi người đã hiểu ý tứ trong lời nói của Diêu Thiên Thiên, giơ ngón tay cái về phía Ngô Song, sau đó rời đi. Cuối cùng, còn lại người khởi xướng một phen náo loạn này. Hắn vẫn như cũ, mặt dày mày dạn mà ngồi bên cạnh Ngô Song, một tay nâng cầm, ánh mắt thú vị nhìn cô. Ngô Song còn đang lấy lại tinh thần, Diêu Thiên Thiên một bên đã nói trước "Oa, soái ca này, cậu là ai? Sao tôi chưa thấy qua.""Hả, tôi tên Phương Thiếu Tắc, vừa mới vào công ty lúc sáng."Diêu Thiên Thiên nói "À, thì ra là người mới, ở bộ phận nào?""Tổ kế hoạch.""Vậy chẳng phải là lính của Song Song rồi sao? Lá gan của cậu cũng thật lớn, dám kêu cô ấy là sư phụ, không sợ cô ấy cho cậu ăn hành sao?"Phương Thiếu Tắc nghi hoặc hỏi "Là có ý gì, sư phụ muốn mời tôi ăn món gì nấu với hành sao?""Phương Thiếu Tắc!" Ngô Song song cuối cùng không nhịn được nữa mà cắt đứt lời hắn."Làm sao vậy, ngự tỷ?" Phương Thiếu Tắc hỏi. "Cậu đi chuẩn bị trước năm phần tài liệu, buổi chiều họp phải dùng đến.""Nhưng tôi còn chưa ăn cơm mà." "Vậy còn không mau đi.""Tôi đi." Từ chỗ ngồi đứng lên, đi được vài bước liền trở về, cầm lấy điện thoại để trên bàn, nhìn Ngô Song không chớp mắt. Ngô Song trừng mắt cậu một cái. Phương Thiếu Tắc liền xoay người rời đi, hai giây sau một lần nữa quay trở lại "Báo cáo ngự tỷ, từ hôm nay biệt danh của tôi sẽ kêu là Đĩa bay, tổ chúng ta chỉ có hai người nam, đều phi thường, rất hay đúng không?"Ngô Song cầm chiếc đũa nhắm phía cậu, cậu lè lưỡi, cuối cùng cũng chịu rời đi, không lộn trở lại nữa. Một màn này Diêu Thiên Thiên ở bên cạnh xem hết, không khỏi cảm thán, "Tên tiểu tử này là một nhân tài nha!" "Tên ngốc thì có." Ngô Song oán hận nói. Diêu Thiên Thiên tò mò hỏi "Ngô Song, cậu ấy so với tên Vương Trường Tuấn còn muốn đánh, sao cậu có thể nhịn vậy?" Ngô Song thật không thể tìm ra lý do gì để không đánh cậu ta, vậy là lần đầu tiên cô nói dối "Cậu ấy là cháu trai của giám đốc Du."Diêu Thiên Thiên tỉnh ngộ "Thì ra là thế, đây là tên tiểu tử có gốc rễ, cậu ngàn vạn lần nên nhìn xuống, đừng như tên Vương Trường Tuấn kia, muốn đánh là đánh nha, vậy thì bát cơm sẽ không giữ được.""Cậu yên tâm, bình cam đoan sẽ không đánh chết cậu ấy!"

tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu