TÊN TRUYỆN: THIÊN VỊ TÁC GIẢ: BÀN PHÍM KHÔNG VỎ / MÁY BÁN BÁNH NGỌT TIÊN NỮ Đa tình ôn nhu Alpha công X phúc hắc tâm cơ thâm tình Beta thụ Tag: Đô thị tình du Giới Thiệu Truyện. Ở một thành thị hiện đại, với cao ốc, đèn điện, thang máy, xe cộ tưởng chừng chỉ toàn những chuyện dương gian kia, vẫn lẩn quất rất nhiều u linh, cú cáo thành tinh, và pháp thuật chế ngự hồn ma của các thiên sư từ thời xa xưa lắm rơi rớt lại. Đó là bối cảnh để họ gặp nhau. Chương 1. Tần Tiêu cuối cùng quyết định bỏ lại tất cả ở trong nước, cùng Ngụy Thất định cư ở Mỹ. Trước khi đi, Tô Trạm đưa cho Tần Tiêu phương thức liên lạc của một người bạn tốt bên Mỹ; người bạn kia đang muốn tìm đối tác, hắn cảm thấy Tần Tiêu rất thích hợp, liền đề cử cho. Tô Trạm đối với việc Tần Tiêu rời dù sao cũng cảm thấy mất mát. Phim "băm nát" so với nguyên tác vẫn đậm mùi đam mỹ, "quỷ chúa" cưa cẩm trai đẹp cưng xỉu lên xỉu xuống. Tác phẩm được chuyển thể từ tiểu thuyết đam mỹ của Priest, kể về hành trình "làm người" của một bên là thủ lĩnh Thiên Song Chu Tử Thư và một bên là tên cầm đầu Quỷ cốc Ôn Khách Hành. Ma Thần Thiên Quân - (Chương 119) - Tác giả Đế Thanh Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. doc truyen. Danh sách. Đam Mỹ Hài; Đam Mỹ Tiểu Hoa Yêu Được Thiên Vị Giới Thiệu Đọc truyện hay đam mỹ sắc , đam mỹ sủng , đam mỹ ngược , đam mỹ tổng tài , đam mỹ cổ đại , đam mỹ xuyên không . Chào mọi người!Mình xây dựng kênh này nhằm phục vụ sở thích đu truyện đam của mình mà lại không có nhiều thời gian để đọc cũng như để bảo vệ mắt. Sự Thiên Vị Của Thần Minh chap 1. Bạn vừa đọc xong truyện tranh Sự Thiên Vị Của Thần Minh chap 1. Nếu thấy hay, bạn có thể bấm vào nút Theo dõi truyện để có thể theo dõi những chap mới nhất của bộ truyện này. Đây là một chức năng rất hữu ích cho những ai thích đọc App Vay Tiền Nhanh. Editor Flower Nhật“Không có tiền giao tiền thuê nhà liền cút cho ta.”Trời đêm yên tĩnh bị một tiếng rú như sấm xẹt qua, tiếp theo đó là âm thanh hành lý bị ném ra mặt đường. Trong bóng đêm, một thiếu niên bịt lỗ tai thất thểu từ trong phòng đi ra.“Mẹ nó! Năm nay người tốt đều biến đâu cả rồi. Không phải chỉ thiếu ông mấy tháng tiền thuê nhà thôi, kích động như vậy làm cái gì. Thật là, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc, đáng hận mà.” Kim JaeJoong vừa lảm nhảm, vừa kéo kéo hành lý hiện tại như dân lang thang, kéo vali lết khắp mặt đường. Lết đến khi mệt, cậu liền chui vào một ngõ nhỏ rồi ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối chống vừa tính há mồm lớn tiếng oán giận thì phía trước đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, tiếp theo đó là giọng nam nhân cầu xin tha thứ.“Là côn đồ đánh nhau sao?” JaeJoong nhẹ giọng than thở, rồi cố rướn cổ ra phía trước nhìn, chờ xem kịch thấy bên cạnh ánh đèn mập mờ cũ nát, một người đàn ông trung niên ăn mặc ngăn nắp, đang quỳ gối.“Thiếu gia, tiểu nhân không dám nữa thiếu gia, buông tha tôi đi, buông tha tôi đi.”Thanh âm cầu xin tha thứ kèm theo tiếng khóc nức nở. Kim JaeJoong đang nhìn trộm, liền trở mình xem thường, hừ, chỉ là một đám côn đồ thôi mà, sợ gì chứ.“Cầu xin với ta mà nói là vô dụng, YooChun động thủ.” Nam nhân cao lớn đứng bên ngoài nói, âm thanh không lớn, nhưng ngữ khí vô cùng theo đoàng’ một tiếng bén nhọn, mạnh mẽ đánh vỡ yên tĩnh ban đêm. Chỉ thấy người đàn ông kia trợn tròn mắt, chậm rãi ngã xuống, từ miệng không ngừng toát ra một màu đỏ tươi chói Mẹ ơi! Cái này đâu phải côn đồ đánh nhau? Rõ ràng chính là đại cuồn cuộn trả thù!!Kim JaeJoong bị dọa không nhẹ. Cậu khe khẽ đứng lên, hướng ngõ nhỏ bên ngoài chạy, chính là lại quên mất đống hành lý bên chân, chân vừa động liền đạp ngã rương hành nó!Kim JaeJoong thấp giọng mắng thầm, không ngừng nghĩ phương pháp đào tẩu. Nhìn kính râm kế bên, cậu chợt nảy ra một sáng kiến.“Tiểu tử!” Bả vai bị người ta vỗ mạnh, Kim JaeJoong bị đau quay đầu lại, mang theo kính râm.“Sao… Làm sao vậy? Tôi vừa nghe giống như là thanh âm té ngã, là tôi đụng phải đồ đạc gì của các người sao?” JaeJoong ngơ ngác hỏi.“Ngươi… Nhìn không thấy?”“Ừ.” Cậu gật đầu.“Thiếu gia, người này là người mù.”“Mang lại đây.” Phía trước vang lên thanh âm lạnh lùng, khiến JaeJoong không khỏi rùng mình.“Vâng! Tiểu tử, theo ta lại đây.”Tiếp theo, nam nhân trước mặt liền lôi áo JaeJoong, đem cậu đưa tới dưới cột đèn. Đi ngang qua người trung niên ban nãy, vết máu vẫn còn đó, JaeJoong cảm thấy thật đáng sợ.“Thiếu gia, chính là tiểu tử này.”“Cậu… Thật sự nhìn không thấy?” Nam tử cao lớn đối diện lắc lắc đầu. Không thể kinh hoảng, bình tĩnh bình tĩnh, Kim JaeJoong phải bình tĩnh!“Ngẩng đầu lên.”JaeJoong quay sang bên trái, ngẩng đầu lên. Cậu thấy được YooChun – kẻ vừa mới nổ súng giết người. Vốn tưởng rằng hắn rất xấu xí, nhưng thật không ngờ, người tên YooChun bộ dạng lại dễ xem như vậy!“Là bên kia.” YooChun nói xong, nắm cằm của JaeJoong hướng về phía lớp kính râm, JaeJoong thấy được mặt của người được gọi là thiếu gia. Không thể tin đó lại là một nam nhân đẹp trai như vậy?! Đi ngoài đường bị nhầm tưởng là siêu sao cũng không phải là chuyện kì quái mặt không lớn, mắt xếch sáng ngời hữu thần, ánh mắt lộ ra mười phần khí phách, mũi cùng miệng như được điêu khắc tinh xảo. Hơn nữa hắn so với bản thân mình thật cao, Kim JaeJoong chỉ cảm thấy hắn không đi làm ca sĩ hoặc người mẫu thật quá lãng lúc cậu đang miên man suy nghĩ, thì người kia đã gỡ mắt kính của cậu xuống. Đến khi JaeJoong phục hồi tinh thần thì cái kính đã ở trên tay thiếu gia kia. JaeJoong sợ hãi nhìn ánh mắt lạnh lùng phía trước.“Tiểu tử dám giả mù! Ngươi muốn chết!” Nam nhân vừa bắt JaeJoong khi nãy tức giận mà JaeJoong đâu rảnh để ý tới, bởi cậu đang cùng thiếu gia băng lãnh trước mắt này đối mặt. Chỉ chốc lát sau, JaeJoong cũng phải cúi đầu vì chịu không nổi ánh nhìn chăm chăm của hắn.“Vừa rồi, cái gì cậu cũng đều thấy hết?” Thiếu gia lạnh lùng mở miệng.“Một chút.” JaeJoong thực bội phục mình còn có thể nói chuyện lưu loát.“Sự tồn tại của cậu làm sự việc thực phức tạp.”“Cái đó… Sẽ không làm phức tạp đâu. Tôi… Tôi đêm nay ánh mắt bị mù còn không được sao?” JaeJoong vội vàng nói, cậu không muốn chết a.“Nhưng mà mắt của tôi không mù.”“Kính nhờ! Anh… Anh cứ coi như tôi trong suốt đi. Tôi sẽ không nói ra đâu, thật sự sẽ không nói ra đâu!” JaeJoong hai tay tạo thành chữ thập nhìn thiếu gia kia.“Nếu cậu đúng là người trong suốt, vì sao tôi có thể nhìn thấy cậu?”Nghe xong lời của hắn JaeJoong quả thực muốn chết! Nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay là ngày giỗ của cậu sao? Chẳng lẽ Kim JaeJoong ta mới 20 tuổi liền đi gặp Thượng Đế sao?!“Tôi cho cậu một phút đồng hồ, nếu cậu có thể biến mất trước mặt tôi, tôi sẽ bỏ qua cậu.”Giây kế tiếp, JaeJoong đã muốn biến mất trước mặt đám người đó. Nói giỡn, cái ngõ ngắn ngủn này cậu không cần đến 10 giây là có thể đi ra chạy thật xa khỏi ngõ nhỏ mới dám dừng lại, ngồi dưới đất thở mạnh. Mà mọi người còn ở lại trong hẻm thì kinh ngạc trợn mắt nhìn thiếu gia anh tuấn.“Thiếu gia, thật sự không sợ hắn nói ra sao?” Nam nhân bắt JaeJoong khi nãy hỏi.“Thiếu gia sẽ không làm chuyện khiến mình phải hối hận. Đừng nhiều chuyện.” YooChun lạnh lùng nói.“Xin lỗi thiếu gia.”Chỉ thấy thiếu gia kia đứng tại chỗ nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, tiếp theo nói với YooChun“Đem hành lý của cậu ấy lại đây. Chúng ta đi.”“Vâng.”Mà ngồi bên kia chính là Kim JaeJoong giờ phút này cũng đứng lên, chậm rãi bước đi. Một bên mắng chính mình đêm nay vận khí không hay ho, một bên nhụt chí đá hòn đá nhỏ trên đường. Bỗng nhiên trước mắt truyền đến ngọn đèn chói mắt của ô tô, khiến JaeJoong phải đem tay chắn phía khi JaeJoong hạ tay xuống, thì trước mặt chính là đám người trong hẻm nhỏ khi nãy! Không lẽ là muốn đem mình đuổi tận giết tuyệt sao?“Vừa vặn một phút đồng hồ.” Thiếu gia kia nói xong, quơ quơ đồng hồ trong tay.“Đồ lừa đảo!” JaeJoong nghĩ dù sao cũng chết, thôi thì đem hắn thóa mạ một chút cho hả hê.“Anh là đồ lừa đảo! Vừa mới nói buông tha tôi nhưng vì cái gì bây giờ lại đuổi tới? Tôi chẳng phải đã nói là sẽ không nói ra sao? Tuy rằng Kim JaeJoong tôi từng lừa gạt chủ nhà, nói rằng tháng sau giao tiền, kết quả lại không giao, nhưng là điều này cũng không có nghĩa là tôi sẽ lừa anh a. Đừng nhìn tôi là người không có tiếng tăm mà khinh thường, tương lai tôi sẽ là người cống hiến rất lớn cho đời.”Đối phương không nghĩ tới JaeJoong đột nhiên bùng nổ như vậy, đều bị cậu làm giật mình. Phản ứng đầu tiên chính là thiếu gia, hắn nghiêng người, lộ ra hành lý của JaeJoong, nói“Kỳ thật tôi chỉ là tới trả hành lý cho cậu. Nhưng tôi lại không biết, cậu sẽ cống hiến rất lớn cho đời đấy.”JaeJoong ngây ngẩn cả người. Nguyên lai… Nguyên lai là đưa hành lý sao?!“Tôi… tôi…” Cậu nhỏ giọng lí nhí.“Lần sau đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, bằng không cậu trốn không thoát.” Nói xong liền xoay người lên họ đi rồi, JaeJoong liền xông lên kéo hành lý của mình chạy trối chết, chỉ sợ lại gặp được đám người kia thì khổ. Nếu thật sự gặp lại, cậu thà đập đầu vào tường chết đi cho đường chạy như điên đến quán bar Kim Heechul làm thêm, JaeJoong mới dám ngừng lại, cả người cậu đổ đầy mồ hôi. Heechul cười, vỗ nhẹ bả vai của cậu đùa.“Baby, là bị người đuổi giết?”JaeJoong ngồi thở nặng nhọc, lắc lắc đầu, nói“So với việc bị đuổi giết càng đáng sợ hơn.”Heechul cũng nghĩ cậu nói đùa, không dây dưa nữa. Lại thấy hành lý bên chân JaeJoong, không khỏi nở nụ cười“Thì ra là bị chủ nhà đuổi ra ngoài a.”JaeJoong gật gật đầu.“Tóm lại hôm nay khỏi về nhà.”“Baby, nói cho hyung biết chừng nào em mới có nhà để về?”“Cút! Nói cho hyung biết, từ nay về sau em sẽ ngủ ở nhà hyung.”“Được thôi, giao tiền thuê nhà đi.”“Này Kim Heechul, không nghĩ đến tình cảm anh em bao năm của chúng ta sao?”“Đúng vậy, ai đấy yên lặng chôm tiền của hyung, thật là anh em tốt.”“Cái này không phải chuyện tiền bạc thời niên thiếu!” JaeJoong bất mãn reo lên.“Dù sao em cũng đã làm rồi.”“Này! Có cần phải keo kiệt như vậy không?”“Nếu hyung keo kiệt, thì em sẽ không sống tới bây giờ đâu baby.”“Em, chính là người thân duy nhất của hyung, hyung không thu lưu em sao?” JaeJoong vẻ mặt đáng thương nhìn Heechul.“Đổi câu khác đi baby, câu này hyung nghe đến nhàm rồi.”“Nhưng đây là sự thật.”“Đã biết đã biết, ngồi chờ hyung tan tầm đi.” Heechul bại bởi nhếch miệng nở nụ cười, biết chắc Heechul sẽ đáp ứng mình. Bởi vì lần trước bị chủ nhà đuổi đi, chẳng phải cũng ở nhờ nhà Heelchul hay sao.“Muốn uống gì không?” Heechul hỏi“Không cần trả tiền?”“Rồi rồi rồi, không cần, là hyung mời.”“Được nha”Lúc Heechul đưa rượu cho JaeJoong, vẫn là nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu cậu. Tiểu tử này thật đáng yêu muốn chết.“Hyung cứ vuốt như vậy, đầu em sớm muộn cũng thành trọc a.” JaeJoong bất mãn đẩy tay Heechul cùng cũng đến nhà Heechul, JaeJoong bởi vì chạy cả đêm cùng mệt mỏi sợ hãi, chưa kịp sửa sang hành lý đã gục ngủ trên giường. Heechul nhìn bộ dáng của cậu, bất đắc dĩ nở nụ cười. JaeJoong chính là đệ đệ yêu thương nhất của hắn a! Reads 2,248Votes 19Parts 1Complete, First published Jul 26, 2020TÊN TRUYỆN THIÊN VỊ TÁC GIẢ BÀN PHÍM KHÔNG VỎ / MÁY BÁN BÁNH NGỌT TIÊN NỮ Đa tình ôn nhu Alpha công X phúc hắc tâm cơ thâm tình Beta thụ Tag Đô thị tình duyên, hào môn thế gia, tình hữu độc chung, duyên trời tác hợp, ABO Vai chính Tô Trạm, Nghiêm Duệ Vai phụ Tô Sáo, Nghiêm Dật, Hàn Trường Thanh, Ngụy Thất, Tần Tiêu Bản QT này không cắt H, cẩn trọng khi đọc. THỈNH ĐỌC "HÔN LUYẾN" VÀ "HÔN NHÂN LỪA GẠT" TRƯỚC ĐỂ HIỂU HƠN VỀ CÁC NHÂN VẬT Ảnh tác giả Leila tỷ Tác giả La Bặc Thỏ Tử Thể loại Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Giới giải trí, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Kim bài đề cử 🥇, Kim Bảng 🏆, 1v1 Dịch Yang 爱博wattpad usernameMotor85 Tình trạng Hoàn 110 chương ————- Giới thiệu Đối với các thực tập sinh khác, sân khấu tuyển tú là dùng để xuất đạo. Còn đối với Giang Trạm, sân khấu tuyển tú chẳng những dùng để xuất đạo, còn có thể dùng để cắn đường*. Ở trong mắt fan hâm mộ, Bách Thiên Hành – Bách đại Mentor đối với các thực tập sinh khác mà nói, chính là uy phong, nghiêm túc, khí tràng mạnh mẽ đến mức khó có thể lại gần. Tới Giang Trạm bên này, Bách Thiên Hành đối với hắn chính là — Fan Cắn chết tui! Couple này sao mà cắn ngon như vậy chứ! On top! On top! Thực tập sinh khác C vị xuất đạo. Giang Trạm C vị thoát ế. Giang Trạm “? ? ? ? ?” Giang Trạm Chúng tôi thật sự chỉ là bạn học cũ! Bách Thiên Hành Không, cậu thôi, tôi không phải. —- Giang Trạm sau khi về nước thật tình cờ tham gia một gameshow tuyển tú. Đúng là trùng hợp, trong tổ mentor có hai người quen Một người là bạn trai cũ, Diêu Ngọc Phi. Một người là bạn học cũ, Bách Thiên Hành. Vì để tránh hiềm nghi, Giang Trạm coi như mình không quen biết hai người này. Thầm nghĩ thuận lợi tham gia tuyển tú xong, sau này nên làm gì thì làm đó. Kết quả là sau khi tập đầu tiên của chương trình được phát sóng, toàn bộ trên mạng đều điên cuồng lan truyền ánh mắt Bách Thiên Hành nhìn hắn không đúng . . . . . . . Bách Thiên Hành chăm chỉ hoạt động ở giới giải trí nhiều năm, đóng phim, đọat giải, đã đứng trên sân khấu, từng xông pha hậu trường, muốn tài nguyên có tài nguyên, cần quan hệ có quan hệ, thỏa đáng làm một đại lão trong giới. Vị đại lão này có một b ———- Link Editor Kim MỳThể loại đam mỹ hiện đạiCouple Niếp Hành Phong x Trương HuyềnMột lần nữa thì hồn của Niếp Hành Phong lại thoát ra khỏi cơ thể của sư là đùa cái gì chứ, trước khi tiền bồi thường xe được thanh toán hết, cậu sao có thể để chiêu tài miêu xảy ra chuyện gì!?Không cần biết Niếp Hành Phong lần này chọc phải phiền phức gì, Trương Huyền nhất định phải nhúng tay rồi!Chỉ là có một phiền phức nho nhỏ, cậu chỉ là một thiên sư gà mờ…Nhưng thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng a, lật giở sách là chắc chắn có cách thôi,Làm sao cũng không thể bỏ mặc tiền đã mang đến trước cửa….của chủ tịch a!” Trương Huyền, cậu coi tôi là diều để cậu thả sao!”” Chủ tịch yên tâm, tốt xấu gì tôi cũng đã học được 3 tháng đạo thuật rồi nha.”“…”Chủ tịch với tiểu thần côn lại tiếp tục bị cuốn vào trong những âm mưu,Dù cho đã quên đối phương,Nhưng duyên phận của hai người vẫn không hề bị chặt đứt. Tô Trạm lấy thư mời có tên cha Diệp đưa ra; lúc đến chỗ ghi danh nhân viên có hơi nghi ngờ, nhìn chăm chăm vào Tô Trạm một hồi, hỏi “Xin hỏi anh có quan hệ gì với ông Diệp?”“Tôi là trợ lý mới của ông diệp.” Tô Trạm cười nói, trên mặt không hề có nửa phần giả dối làm người ta nghi quá nhân viên này làm việc ra chuyên nghiệp, anh ta nói với Tô Trạm “Tôi cần gọi điện xác nhận thân phận của anh với ông Diệp, sau đó mới có thể cho anh vào. Xin anh chờ một lát.”“Chờ một chút?” Tô Trạm gấp rút nói “Bây giờ ông Diệp đang đi bàn hợp đồng với khách ở Mỹ rồi. Hay là anh gọi cho con trai ông ấy xác nhận đi, cũng như nhau thôi.”Nhân viên lo lắng ảnh hưởng đến công việc của cha Diệp, thầm nghĩ thôi thì xác nhận với Diệp Dung Sâm cũng không sao, thế là liền gọi cho y hỏi. Sau khi nói xong liền thay đổi thái độ với Tô Trạm, liên tục xin lỗi “Xin lỗi anh, anh Tô, gây phiền phức cho anh rồi. Bây giờ anh có thể vào.”Tô Trạm thuận lợi vào được bữa tiệc, liếc nhìn một lượt nhưng gương mặt trong sảnh; hầu hết ai cũng kính trọng chào hỏi Nghiêm Duệ. Đêm nay Nghiêm Duệ mặc một thân âu phục trắng, áo sơ mi lót màu đen. Trong cổ áo chữ V tinh xảo lộ ra chút da thịt trắng muốt, phối hợp với gương mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một vẻ đẹp cấm dục, khiến người ta cồn cào trong Duệ bận tiếp khách, không rảnh nhìn xung quanh; cho nên không chú ý đến một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Dật khoan thai đi xuyên qua đám người ồn ào, không cẩn thận đụng trúng một người; lời xin lỗi còn chưa thốt ra khỏi miệng, lời tiếp theo liền đóng băng “Tô Trạm, sao anh vào được đây?”Đối mặt với truy hỏi của Nghiêm Dật, Tô Trạm chẳng hề có cảm giác chột dạ, cười nhẹ “Đương nhiên là được mời đàng hoàng rồi.”“Quần què!” Nghiêm Dật không nhịn được chửi tục “Sao anh có thể được mời được?”“Tôi không có, nhưng Diệp Dung Sâm thì có.” Tô Trạm nói rất đúng đạo Dật không ngờ trong một đám quan khách ở đây lại có sự xuất hiện của Tô Trạm. Trước khi để cha Nghiệm thấy gã, phải nhanh chóng đuổi gã này đi “Tô Trạm, anh nghe cho rõ đây. Tôi không quan tâm hôm nay a có mục đích gì; nhưng anh, bây giờ, lập tức, biến ngay cho tôi!”Tô Trạm không để ý lắm cúi đầu cười “Haha. Nếu tôi không đi thì sao?”“Anh không đi, thì tôi….”“Cậu sẽ không làm được gì đâu.” Không chờ Nghiêm Dật phản ứng, Tô Trạm đã ngẩng đầu, lời nói nhẹ nhàng như gió thoáng mây bay “Cậu cũng không muốn cha cậu phát hiện quan hệ của tôi với Nghiêm Duệ đâu nhỉ? Cho nên tốt nhất là vờ như không quen tôi đi.”“Tô Trạm! Cuối cùng là anh muốn hại anh tôi đến mức nào mới chịu buông tay hả?” Nghiêm Dật dường như nghiến răng nghiến lợi “Anh tôi vì bảo vệ anh, đã chịu đủ loại uỷ khuất rồi.”Ánh mắt Tô Trạm loé lên lạnh lùng, thấp giọng hỏi “Cậu có ý gì?”“Liên quan mẹ gì anh! Anh cứ cách anh tôi càng xa càng tốt giùm.” Nghiêm Dật nắm chặt hai tay, ánh mắt quét về bốn phía, áp thấp giọng thì thầm bên tai Tô Trạm “Nhìn thấy chưa? Bất kể là người nào đêm này, cũng có thể sẽ kết hôn với anh tôi trong tương lai. Nhưng tuyệt đối ko phải là anh.”Trong lúc Tô Trạm và Nghiêm Dật đang nói chuyện với nhau, trong buổi tiệc có một người đàn ông đã yên lặng chú ý đến họ rất lâu. Nói đúng hơn là y đang quan sát Tô Trạm. Omega đứng bên cạnh người đó sau khi nhìn thấy Tô Trạm, thì bắt đầu cúi đầu, dường như đang ra sức đèn nén cái gì đó. Đột nhiên người đàn ông quay đầu qua, thấp giọng nói bên tai omega “Nhìn thấy người yêu cũ mà không lên chào hỏi hả, Trường Thanh?”Hàn Trường Thanh nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ gặp lại Tô Trạm trong hoàn cảnh này.“Cố Lương!”Nghe giọng của cha Nghiêm, Cố Lương thản nhiên che cho Hàn Trường Thanh sắc mặt trắng bệch ra sau lưng, cười nhẹ “Bác Nghiêm, lâu quá không gặp.”“Đúng là mấy năm rồi ấy.” Cha Nghiêm vừa nói vừa đẩy Nghiêm Duệ từ phía sau lên, “Nghiêm Duệ, con còn nhớ Cố Lương không? Lúc nhỏ các con hay chơi cùng nhau, lúc ấy Nghiêm Dật còn bé xíu.”Nghiêm Duệ đối với cái tên Cố Lương này có chút ấn tượng mơ hồi; nhưng vì đã quá lâu, cậu thực sự không nhớ rõ đã chơi cái gì với người bạn này. Cậu mỉm cười, bắt tay với Cố Lương “Xin chào.”“Cậu thay đổi nhiều quá.” Cố Lương câu môi, trong lời nói hình như mang theo thâm ý sâu xa gì biết tại sao, Nghiêm Duệ cảm thấy người đàn ông cao lớn trước mặt mình, nói dăm ba câu liền có một cảm giác bức bách vô hình, khiến cho người ta thở không nổi.“Lời này của Cố tiên sinh là có ý gì?” Khoé môi Nghiêm Duệ cười nhạt, nhìn không ra là giả mắt Cố Lương chuyển đến cha Nghiêm, nửa thật nửa đùa nói “Tôi nhớ không lầm thì, lúc nhỏ Nghiêm Duệ mũm mĩm lắm. Bây giờ lại đẹp trai như vậy, chắc là tập luyện vất vả lắm.”Cha Nghiêm lớn giọng cười haha “Không ngờ con còn nhớ. Nghiêm Duệ lúc nhỏ đúng là mũm mĩm như cục bột, nhưng mà sau này không biết vì sao, tự dưng gầy đi, rồi trở nên như thế này.”Cố Lương hờ hững cảm thán một câu “À ra là vậy.”“Đúng rồi! Cố Lương, lần này con về nước ở bao lâu?” Cha Nghiêm nghe cha Cố nói, Cố thị định mở rộng thị trường trong nước, lần này mục đích của Cố Lương về nước chắc cũng là vì thế.“Con cũng chưa biết, cứ tuỳ tình hình đã. Dù gì con cũng lâu quá không về nước, cũng cần làm quen với môi trường sống đã.” Cố Lương tự nhiên hiểu được ẩn ý trong lời nói của cha Nghiêm, chỉ là gã không muốn để người ta biết mục đích về Nghiêm thấy Cố Lương cố ý kết thúc câu chuyện, cũng không muốn truy hỏi nữa, dặn dò Nghiêm Duệ “Tối nay con giúp đỡ Cố Lương đi. Hai đứa cỡ tuổi nhau, chắc là nói chuyện hợp đó.”Trực giác nhiều năm lăn lộn trên thương trường nói cảnh báo Nghiêm Duệ, Cố Lương này không dễ chơi.“Cố tiên sinh…”“Gọi Cố tiên sinh xa cách quá, gọi tôi Cố Lương là được rồi.” Cố Lương nhìn Nghiêm Duệ, trong đôi con ngươi màu nâu như hiện lên ý người, nhưng thực sự là không hề cười “Tôi cũng gọi cậu Nghiêm Duệ nhé.”Cố Lương thản nhiên kéo Nghiêm Duệ vào vòng quan hệ thân thiết, nhưng ánh mắt Nghiêm Duệ lại rơi vào trên người Hàn Trường Thanh. Cậu chuyển đề tài “Vị phía sau anh là ai vậy?”“Trợ lý của tôi.” Thân thể Cố Lương không nhúc nhích, cứ đứng che trước mặt Hàn Trường tác như đang bảo vệ kia trong nháy mắt khiến Nghiêm Duệ nhận ra, người phía sau tuyệt đối không chỉ đơn giản là trợ lý của y. Nếu như thật sự như vậy, cha Nghiêm có ý muốn hợp tác với Cố Lương, cậu liền có thể lợi dụng cơ hội này lấy việc gặp Cố Lương làm cái cớ để gặp Tô Trạm.“Trợ lý của anh hình như không khoẻ, mặt tái mét kìa. Cần tôi sắp xếp phòng nghỉ không?”Cố Lương cũng không từ chối ý tốt của Nghiêm Duệ, gật đầu “Vậy làm phiền cậu rồi.”Cao ốc Nghiêm thị tầng cao nhất có năm phòng, chuyên dành cho khách quý nghỉ ngơi; không chỉ đầy đủ nội thất, trang trí cũng cực kì tinh xảo, không thua bất kì khách sạn năm sao Duệ dẫn Cố Lương và Hàn Trường Thanh đến một căn phòng, giao thẻ phòng cho y “Tầng này ngoại trừ cổ đông của Nghiêm thị, sẽ không có bất kì ai đến. Anh yên tâm.”Cố Lương không nói gì cầm thẻ phòng, cúi đầu cố ý đè thấp giọng nói, quay qua nói với Hàn Trường Thanh sau lưng “Trường Thanh, em nghỉ ngơi trước đi. Anh có mấy chuyện muốn nói riêng với Nghiêm Duệ.”Hàn Trường Thanh không trả lời, theo lời Cố Lương dặn đi vào phòng.“Một cái thẻ phòng, một cái giường.” Cố Lương cố ý giấu quan hệ của mình và Hàn Trường Thanh “Nghiêm Duệ, cậu thật thông minh.”“Bỏ qua đi.” Nghiêm Duệ cười “Nếu anh còn gì cần, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”“Cậu chắc biết rõ cha cậu muốn chúng ta hợp tác chứ?” Cố Lương nhìn Nghiêm Duệ nói “Cậu làm như vậy, không sợ ông ấy không vui sao?”Nghiêm Duệ không trực tiếp trả lời câu hỏi của y, chỉ nhún vai nói “Ở dưới tôi còn rất nhiều khách, nếu như ko có chuyện gì khác, thế tôi đi trước.”Cố Lương nhìn Nghiêm Duệ một lúc lâu, nói ra một chữ “Ừ.”

thiên vị đam mỹ