Chiết cành chỉ cắt một lớp vỏ rồi bọc đất, đến khi ra rễ thì cắt nhánh khỏi cây mẹ. Vì ở trên thân cây mẹ, dùng dinh dưỡng từ gốc cây nên cành dễ dàng sống và bén rễ hơn phương pháp ghép cành. Các bước chiết cành Bước 1: Chuẩn bị dụng cụ chiết Cây mẹ Dao sắc Rêu bám đá ( Loại rêu ở tảng đá, bờ tưởng ẩm) Túi nilong Miếng nhựa cứng Kéo Nước
Thách thức cho ngành nông nghiệp công nghệ cao. Trên trái đất hiện có hơn 7.5 tỷ người sinh sống, và con số đó vẫn đang tăng lên, với dự đoán của Liên Hợp Quốc rằng nó sẽ đạt 9,7 tỷ vào năm 2050. Với dân số như này sẽ mang đến rất nhiều thách thức cho ngành nông
Như các bạn đã biết thì ngoài cảnh nóng của sinh viên Hà Nội thì loạt cảnh nóng được cho là kéo dài 16 phút của một bạn sinh viên - hot girl Khánh Linh được tung lên mạng và mang lại khá nhiều sự quan tâm cũng như lan truyền nhanh chóng trên mạng. Vậy thì thực hư của clip 16 phút này là như thế nào? Hãy cùng xem Clip bên dưới nhé!
Re: Canh thân 1980 gia đình lục đục bất hòa liên miên. Nhờ các bác xem giúp em Sinh ngày 15/11/1980, giờ sinh 16-17h chiều. Gia đình liên tục lục đục bất hòa, em tính giải tán vì không thể dung hòa được. Cấn cá hai đứa con nên không xuống tay được.
Accompanying Nafoods Group from the beginning, she has held many important roles in management. Having more than 20 years of experience, Ms. Phan Thi Minh Chau has contributed to many successful projects, specifically acknowledging that she has won many national awards in the field of Finance and Accounting.
PHÂN BÓN NPK PHÁT TRIỂN THÂN LÁ CÀNH, TÚI 1 KÝ MÔ TẢ SẢN PHẨM Phân bón NPK 16-16-8 chuyên dùng cho rau màu, cây ăn quả, hoa kiểng… Cung cấp đầy đủ các chất đa lượng, trung lượng, vi lượng giúp cây trồng phát triển bộ rễ, khỏe mạnh cho nhiều cành đọt, bộ lá xanh bền, hạn chế đổ ngã. Cây ra nhiều hoa, tạo nhiều củ quả. XUẤT XỨ Sản xuất tại: Việt Nam
Du lịch canh nông là hình thức du lịch đặc thù của tỉnh Lâm Đồng, tổ chức du lịch dựa trên nền tảng của sản xuất nông nghiệp nhằm gia tăng giá trị sản xuất. Phía sau hoạt động du lịch canh nông là các hoạt động đặc thù của ngành du lịch như: mua sắm (nông sản), tham quan, giải trí, giáo dục.
Các hình ảnh có độ phân giải cao miễn hoa, thực vật, thân cây, Lá, hoa, Cánh hoa, hoa, Hoa, Môi trường, Tulip, Cây cỏ, tự nhiên, Thực vật học, Nông nghiệp, Hệ thực vật, Lâu năm, Thuộc về thực vật học, Hoa dại, Ngoài trời, Cây cỏ, Hoa tulip, Trồng trọt, hữu cơ, Chụp macro, thực vật có hoa, Lily family, Thân cây
App Vay Tiền. Bạn đang đọc truyện [Cao H] Thế Thân Cảnh Nóng full đã hoàn thành của tác giả Đông Phương Bạch Khai Thủy. Câu chuyện rất đơn giản, chính là thấy trai đẹp thì đè ra ăn thôi, không tam quan, không tiết tháo, xin mọi người không nên suy nghĩ quá nhiều khi đọc thể loại NP ạ. Có chút ngọt, có chút ngược, nhưng mình sẽ đem thịt tống zô bản họng của các bạn, yêu~ chụt!Lâm Tiêu Tiêu không phải lần đầu tiên thế thân diễn cảnh giường chiếu, đối với với ống kính, nhóm nhân viên công tác hay kiểu quần áo thế này, cũng sớm đã quen thuộc. "A Uyển, em đã nghĩ kỹ chưa?" Thẩm Thư Lạc dùng ánh mắt nhu hòa nhìn cô, anh mặc một kiện âu phục đen, từng đừng kim mũi chỉ như may như đo, làm nổi bật khí chất thư sinh nho nhã cấm cạnh đó, còn có những truyện cũng vô cùng hấp dẫn và thú vị như Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa Cao H hay [Cao H] Sắc Tình Hệ Thống – Hồi Mâu Nhất Tiếu.
Edit+ Beta Kỳ VânLâm Tiêu Tiêu không phải là lần đầu tiên làm thế thân giường diễn như vầy, trước màn ảnh, chuyện làm trò cởi quần áo trước mặt nhân viên công tác này, cô đã sớm như là ngựa quen đường cũ. “A Uyển, em thật sự nghĩ kỹ rồi sao?” Thẩm Thư Lạc dùng ánh mắt nhu hòa nhìn cô, hắn mặc một thân tây trang màu đen, hiện ra dáng vẻ một thư sinh nho nhã cấm dục. Đóng lỏa thể, nên Lâm Tiêu Tiêu không có lời kịch. Cô đưa lưng về phía màn ảnh, đối mặt với Thẩm Thư Lạc trên sô pha, cởi bỏ nút áo sườn xám, cầm quần áo bỏ xuống. Cô chậm rãi đi lên phía trước, cả người trần trụi ngồi trên đùi Thẩm Thư Lạc. Dựa theo kịch bản, Lâm Tiêu Tiêu nắm lấy tay hắn, ấn ở trên bộ ngực trần trụi của cô. Máy quay sẽ cường điệu quay chụp thân thể của cô, nhưng sẽ không quay đến mặt cô, bởi vậy chỉ có Thẩm Thư Lạc mới thấy được gương mặt phiếm hồng của cô. “Khẩn trương sao?” Thẩm Thư Lạc dùng giọng nói thấp đến mức chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, nhẹ nhàng hỏi. Lâm Tiêu Tiêu ngoài ý muốn, hắn thế nhưng nói chuyện với cô, rốt cuộc thì đối phương là ảnh đế nổi tiếng từ thời thiếu niên, mà cô cũng không phải là một diễn viên nhỏ tuyến mười tám[1] —— chẳng qua là chỉ là một thế thân nhỏ bé không đáng kể mà thôi. Cô sửng sốt trong chốc lát, mới thấp giọng nói “Không phải.” [1] Diễn viên nhỏ tuyến mười tám đại khái là diễn viên quần chúng, diễn viên phụ.“Yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt.” Thẩm Thư Lạc cười cười. Kỹ thuật? Lâm Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã lập tức cúi xuống ngậm lấy đầu v* của cô, tức khắc, một trận tê dại chạy dọc theo sống lưng. Phải diễn giống như là có tình cảm mãnh liệt, trừ phi đạo diễn cố ý yêu cầu, thì bình thường cũng chỉ là diễn sơ sơ thôi, giống như hôn môi cũng chỉ là môi chạm vào một chút, mà không thật sự hôn lưỡi. Nhưng Thẩm Thư Lạc không phải đơn thuần ngậm lấy, hắn không dùng kỹ xảo mà là dùng đầu lưỡi liếm láp trên ngực cô, dẫn tới cô suýt chút nữa kêu ra tiếng. “A Uyển, nếu hiện tại em hối hận thì cũng đã chậm.” Thẩm Thư Lạc ngẩng đầu lên, trong miệng nói ra lời kịch, nhưng ánh mắt lại thâm trầm đến đáng sợ. Hắn đem cô bế lên, ném vào trên giường lớn. Phía dưới giường có đệm lò xo và chăn rất dày, mặt Lâm Tiêu Tiêu bị quăng ngã ở bên trên, như là lạc vào chín tầng mây. Cô không phải là diễn viên chuyên nghiệp, nên không biết diễn kịch, cũng không học được cách quản lý cảm xúc trên mặt. Cô có chút xuất thần nhìn Thẩm Thư Lạc kéo cà vạt, cởi áo sơ mi và tây trang ra, cuối cùng lộ ra cơ bụng rắn chắc. Trách không được có người nói Thẩm Thư Lạc đóng phim thường nhập vai rất tốt, lúc trước vì phải diễn vai người bị bệnh trầm cảm mà hắn liền làm người gầy đi ba mươi cân, hiện giờ vì diễn vai sát thủ dân quốc nên lại luyện ra cơ bụng tám múi, Lâm Tiêu Tiêu đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cảm giác có cái gì đó cứng rắn ở dưới hạ thân của cô. Nghĩ đến cô đang cùng với ảnh đế đang nổi tiếng tiếp xúc thân mật như vậy, cô một nửa là hưng phấn, một nửa là e lệ đỏ mặt. Lúc cô còn đang phát ngốc, cả người Thẩm Thư Lạc liền đè ép lên người cô. Hắn nắm lấy cổ tay cô, đem đôi tay cô giam cầm trên đỉnh đầu, sau đó bắt chước động tác đang giao hợp, từng cái đụng vào cô. Lâm Tiêu Tiêu làm bộ như nhìn trần nhà, nhưng kỳ thật là dùng dư quang trộm liếc nhìn Thẩm Thư Lạc, hình dáng hắn rõ ràng, mặt mày đặc biệt sạch sẽ, có một loại khí chất đặc thù nói không nên lời. Thẩm Thư Lạc một bên làm động tác liên tục, một bên cúi xuống gần bên tai cô, nhẹ nhàng thổi một hơi “Hay là làm thật thử xem?” Lâm Tiêu Tiêu sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại nhìn hắn, lại bất ngờ trực tiếp hôn trúng môi hắn. Thẩm Thư Lạc tựa hồ cười cười, không đợi cô phản ứng, đã trực tiếp hôn đáp trả lại cô. Một tay hắn phủ lên ngực cô, một tay hướng về phía giữa hai chân cô thăm dò. “Ngô.” Bởi vì miệng cô bị hắn ngăn chặn, Lâm Tiêu Tiêu chỉ biết trừng lớn đôi mắt tỏ vẻ kháng nghị. Thẩm Thư Lạc ngoảnh mặt làm ngơ tăng thêm lực đạo, rất nhanh khoái cảm ở đầu v* cô đã đến cực hạn. Một cổ khoái cảm theo xương sống men lên đầu Lâm Tiêu Tiêu, cô tâm viên ý mã nhìn mặt Thẩm Thư Lạc gần trong gang tấc, nỗ lực ẩn nhẫn tiếng rên rỉ vọt tới bên miệng. Nơi tư mật giữa hai chân dần dần chảy ra d*m thủy, Thẩm Thư Lạc dùng ngón tay dính dính, sau đó thử đem ngón giữa vói vào trong tiểu huyệt cô. “Ưm...” “Rên nhỏ một chút, tuy rằng mọi người đã đi ra hết, nhưng đạo diễn vẫn còn ở đây, đừng lớn tiếng.” Thẩm Thư Lạc thấp giọng nói. Lâm Tiêu Tiêu cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại nỗ lực chịu đựng. Nhưng giống như là khi đôi mắt cô nhắm lại, thì các giác quan khác sẽ càng rõ ràng thêm. Cô cảm thấy một cái gì đó xa lạ ở bên trong cơ thể cô ra ra vào vào, ngẫu nhiên xẹt qua điểm mẫn cảm, dẫn tới một trận run rẩy. d*m thủy dưới thân càng lúc càng nhiều, giống như là nói thay chủ nhân nó đang dục cầu bất mãn. Cô nghe thấy Thẩm Thư Lạc nhẹ nhàng cười, sau đó liền cảm thấy có một đồ vật nóng bỏng để ở trước miệng hoa huy*t. Bỗng nhiên, cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng ra tiếng ngăn cản “Từ từ!” “Làm sao vậy?” Đạo diễn ở phía sau máy quay nhô đầu ra dò hỏi. “Không có việc gì.” Thẩm Thư Lạc trả lời. Vừa dứt lời, hắn liền động thân một cái, đem dương v*t đâm vào trong thân thể của cô. “A...” Lâm Tiêu Tiêu cuống quít giơ tay bưng kín miệng mình. Thẩm Thư Lạc một chút cũng không cho cô cơ hội thở dốc, từng cái đụng vào cô, một chút lại sâu hơn một chút. Mọi người đã đi ra khỏi phim trường, nên lúc này rất an tĩnh, đến tiếng cây châm rơi xuống cũng nghe thấy được rõ ràng, huống chi cái này là tiếng bạch bạch bạch làm người khác phải mặt đỏ tim đập. Thiết giá giường ở dưới thân Lâm Tiêu Tiêu, theo động tác của Thẩm Thư Lạc, mà phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” ầm ĩ. Kích cỡ của hắn lớn kinh người, mỗi lần tiến vào đều hung hăng đụng vào bên vách trong của cô, mỗi khi đỉnh ở chỗ sâu nhất, đều làm cô nhịn không được muốn kêu ra, nhưng cố tình đây là ở phim trường, làm sao dám thật sự kêu ra tiếng. Thẩm Thư Lạc bề ngoài nhìn nho nhã, nhưng ở trên giường lại không có một chút văn nhã nào. Khi tần suất thọc vào rút ra càng ngày càng cao, cô bị khoái cảm đánh sâu vào đến chân cũng mềm nhũn, vẻ mặt có chút tan rã duỗi tay xoa ngực hắn. Thẩm Thư Lạc thuận thế đem người cô kéo lên, để cô ngồi ở trên người mình, còn hắn thì nằm lại trên giường. Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy cô giống như sắp khóc rồi, cả người cô giống như là ngồi trên một cái môtô cường lực. dương v*t thô dài của Thẩm Thư Lạc không ngừng đỉnh ở trên tiểu huyệt của cô, tăng cường độ thọc vào rút ra làm cô một thân sảng khoái, nhưng cái này so ra lại kém với hoa huy*t đang chảy ra ái dịch của cô. Tư thế của bọn họ mang theo chất lỏng trong suốt lại hơi sền sệt, theo dương v*t hắn nhắm thẳng chảy xuống, ở trên khăn trải giường lưu lại một ấn ký rất rõ ràng. Người cô ngồi trên người hắn, bởi vậy tiểu huyệt của cô lần lượt bị khai phá như thế nào, cặp ngực trắng nõn bị đong đưa trên dưới như thế nào, hắn đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng. “Không... tôi từ bỏ.” Lâm Tiêu Tiêu bị hắn đâm tới mức chỉ có thể nói ra những từ nhỏ nhặt. Thẩm Thư Lạc hai tay đỡ lấy mông cô, bất đắc dĩ nói “Nếu không tiếp được nữa vậy thì để tôi đi.” Hắn đỡ mông cô, đem dương v*t thô dài chậm rãi rút ra, ma sát ở miệng huyệt tràn đầy ái dịch, sau đó hung hăng đỉnh vào. “A...” Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị xâm nhập, làm Lâm Tiêu Tiêu thất thanh kêu lên, “Tôi thật sự không được, mau đi ra.” Cô duỗi tay đẩy hắn, cùng lúc đó tiểu huyệt cũng đi theo mà co rút lại một chút, dương v*t đột nhiên bị xoắn lấy gắt gao, bức Thẩm Thư Lạc đến mức hắn hiếm thấy mà nhăn mi lại. “Thật sự từ bỏ sao?” “Ưm... từ bỏ.” Lâm Tiêu Tiêu mỗi lần muốn kết thúc, tiểu huyệt đều sẽ theo bản năng mà co chặt lại, chặt đến mức làm Thẩm Thư Lạc nhẫn nại vô cùng vất vả. Hắn duỗi tay nhéo xuống âm đế đang sưng to của cô, cười nói, “Vậy cô đếm tới 100, chúng ta liền kết thúc.” Tiểu huyệt bị một cây quái vật khổng lồ cắm vào, âm đế đang đứng thẳng lại bị tùy ý vuốt ve khiêu khích, hiện tại Lâm Tiêu Tiêu sớm đã bị khoái cảm tàn sát bừa bãi đến quân lính tan rã, chỉ có thể ngoan ngoãn đếm “1... 2... 3...” Lúc Lâm Tiêu Tiêu đếm tới một trăm, Thẩm Thư Lạc đột nhiên rút dương v*t ra, bắn ở trên khăn trải giường dưới thân. 5/1/2019- -oOo- Vân Haiz, đang tính trở về làm dân thường đây...
Edit Tiểu Vũ YYQuản gia cung kính mà ôm cái thùng giấy, đặt ở trước mặt Lâm Tiêu Tiêu. Cô mở ra, bên trong là mấy cục len màu xám nhạt cùng kim đan."...... Đây là?"Quản gia không trả lời nghi vấn của cô, lễ phép lui Tiêu Tiêu nắm lên một cục len, đi đến trước giường Phó Hi, nói thẳng "Đưa cái này vô dụng, em không biết đan len.""Trong thùng có giáo trình sơ cấp." Phó Hi đang cầm di động chơi Pikachu, mí mắt cũng không nâng một chút mà Tiêu Tiêu tự mình củng cố tư tưởng một phen, hầu hạ đại gia phải nhẫn. Cô kiềm chế tính tình, trưng ra bộ mặt tươi cười" Xin hỏi muốn đan thành cái gì?""Khăn quàng cổ.""Được thôi." Lâm Tiêu Tiêu siết chặt cuộn len trong tay, vừa muốn đi, đã bị Phó Hi gọi giương mắt nhìn nhìn "Đi đâu?""Đi đan khăn quàng cổ nha."Phó Hi chỉ chỉ ghế dựa ở mép giường, thấp giọng nói "Ở chỗ này đan."Ngoài cửa sổ mưa nhỏ rơi xuống tí tách tí tách, không trung âm u đầy mây đen. Đèn trong phòng bệnh đèn bật lên, dưới ánh sáng trắng loá, Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy sự tái nhợt trên mặt hắn nhìn qua tựa như một tên quỷ hút máu, cổ quái mà không nói nên lời. Sắc mặt trắng xanh, phảng phất như hàng năm không tiếp xúc với ánh mặt trời. Ánh mắt lại tối tăm, không cảm xúc tựa như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì trên đời này, thật không giống con người. Nhưng mà ở trước mặt quỷ hút máu, nhân loại chính là thứ yếu ớt nhất, chuẩn nhân loại tầm thường, Lâm Tiêu Tiêu ngoan ngoãn mà ngồi xuống ghế, cầm hai cây kim đan dài, vụng về bắt đầu học tập. Thời cấp 3, nhân dịp Giáng Sinh, cũng đã từng đan tặng cho học trưởng mà cô thích thầm một cái, nhưng nhiều năm trôi qua, ai còn nhớ rõ cách làm?Cô cứ tưởng rằng Phó Hi sẽ tìm mọi cách gây khó dễ, hoặc bịa ra vài cái cớ, bắt cô đan đi đan lại. Nhưng mà những hình ảnh cô thêu dệt lên lại không có chân chính phát sinh, ban đầu chưa quen thuộc nên đan có chút chậm chạp, trong chốc lát động tác nhanh hơn hẳn, tuy vậy vẫn đem một cái khăn quàng cổ hình chữ nhật biến thành hình đa giác bất quy tắc, chuyện lạ là hắn trước sau không nói lời nhãi này đột nhiên đổi tính? Lâm Tiêu Tiêu trộm đánh giá sườn mặt của Phó lưu ý đến tầm mắt của cô, nhướng mày nói "Chuyên tâm làm việc của mình đi."Một ngày, Phó Hi được hộ sĩ đẩy đi làm kiểm tra, laptop bị chủ nhân quên đi ở trên giường. Lâm Tiêu Tiêu trong lúc vô tình thoáng nhìn bưu kiện tiếng Anh trên màn hình, không biết sao đột nhiên tò mò muốn check thử năng lực tiếng Anh của mình tới trình độ nào, ma xui quỷ khiến mà nhìn vào máy tính của không quen thuộc phương thức thao tác trên máy tính quả táo, mới ấn nhầm mở ra một tệp khác, mặt trên ghi một cái danh sách1. Cùng nhau xem phim, xem phim hành động mà tôi thích, xem phim tình cảm mà cô ấy Khi sinh bệnh thì gọt táo cho Hiểu được tư thế mà cô ấy Nhận được khăn quàng cổ mà cô ấy tự Thời tiết tốt, cùng nhau đi tản Ngày mưa, thoải mái cùng nằm trong ổ Để ảnh chụp chung để vào ví tiền.......Lâm Tiêu Tiêu có chút sững sờ, cho nên những cái đó không phải là hắn cố ý làm khó dễ, chỉ là một số việc mà Phó Hi muốn hoàn thành sao?Khi cô còn ngồi ở mép giường, ngơ ngác xuất thần nhìn vào máy tính, làm xong kiểm tra thì Phó Hi được hộ sĩ đẩy vào. Trông thấy cô đang nhìn vào máy tính của mình, đồng tử của hắn co lại, đột nhiên căng thẳng."Anh, anh đã trở lại à." Lâm Tiêu Tiêu cuống quít từ trên giường nhảy xuống, cô có tật giật mình mà không dám cùng hắn đối diện, đành phải đem ánh mắt hướng về phía hộ sĩ, "Kiểm tra thế nào, khôi phục tốt chứ?""Kết quả cuối cùng phải đợi đến buổi chiều, đến lúc đó tôi sẽ đem bản báo cáo lại đây." Vị hộ sĩ ôn nhu cười, rất có ánh mắt mà nhanh chóng rời khỏi Tiêu Tiêu cúi đầu đem hắn đỡ đến giường, toàn bộ quá trình đều không dám giao lưu bằng mắt."Mặc áo khoác vào, cùng anh ra ngoài một chuyến." Phó Hi một tay khép lại laptop, nói với cô."Đi đâu?" Lâm Tiêu Tiêu nhìn về phía bụng hắn, hơi mang nghi vấn "Anh có thể ra ngoài sao?"Phó Hi không trả lời, lập tức hướng tủ quần áo. Bất đắc dĩ Lâm Tiêu Tiêu đành phải giành trước mở tủ quần áo, nhón chân giúp hắn lấy áo khoác "Mặc cái này được không?" Cô từ một loạt áo khoác màu đen, tùy tay lấy ra một kiện."Kiện bên phải kia."Lâm Tiêu Tiêu lấy lại, rồi từ trong ngăn kéo lấy ra mũ lông cùng khăn quàng cổ. Giúp hắn mặc chỉnh tề kín mít, chính mình cũng phủ thêm một cái áo đỗ xe, tài xế đã nhận lệnh chờ ở đó. Xe chạy lên đường cao tốc, thuận lợi đến nơi. Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng kín của quán, hỏi "Không phải giờ này quán bar chưa mở cửa sao?"Phó Hi không để bụng mà đẩy cửa đi vào. Bartender ngồi ở trên quầy bar chơi di động, nhìn thấy bọn họ tiến vào, không chút nào ngoài ý muốn mà tiến lên chào hỏi "Phó tiên sinh phải không ạ, ghế lô đã chuẩn bị tốt, mời đi bên này."Bọn họ đi theo bartender tới ghế lô ở lầu ba, Lâm Tiêu Tiêu một lòng một dạ suy nghĩ làm sao mà ngăn cản Phó Hi uống rượu. Cho nên sau khi hắn đột nhiên đặt câu hỏi, đầu óc cô nhất thời chưa linh động tới."Nhớ rõ nơi này không?""A?" Lâm Tiêu Tiêu nhìn ghế lô xong lại quét mắt một vòng, không có đầu mối mà hỏi lại, "Chúng ta đã đến nơi này?"Phó Hi mở to một đôi mắt sâu thẳm, nghiêng người sát lại gần. Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng mà ngửa ra sau trốn đi, cánh tay hắn chống ở sườn mặt cô, đem cả người đè lên ghế sô pha bằng Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, không dám dùng sức đẩy hắn ra, nhắc nhở "Trên người của anh còn có vết thương......"Phó Hi ở trên môi cô, in lên một cái hôn, nhẹ nhàng một cái chạm, hắn không có lập tức buông ra, phảng phất là lưu luyến độ ấm của cánh môi. Một lát sau, Phó Hi mới buông lỏng, kiềm chế một chút, gợi lên khóe môi cười nói "Em cho rằng anh muốn làm cái gì?""Anh uống nhầm thuốc à?" Lâm Tiêu Tiêu có chút không thích ứng nổi được việc hắn đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy, dựa vào sô pha, kỳ quái mà đánh Hi từ trong túi lấy ra một thứ, chính là cái kẹp áo sừng hươu mà cô đã trả lại, cúi đầu cài vào áo lông của Lâm Tiêu Tiêu."Em đi đi.""Hả?" Lâm Tiêu Tiêu đơ luôn."Lâm Bạch Thuật sẽ được thả ra lúc hai giờ chiều nay."Lâm Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn di động, hiện tại đã một giờ mười lăm."Bây giờ đi, vừa vặn có thể đuổi kịp." Phó Hi nhìn cái sừng hươu đoan trang cài trên áo cô, biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ."Vậy em đi trước." Lâm Tiêu Tiêu trong lòng tràn đầy đều lo lắng về tình hình của Lâm Bạch Thuật. Không biết hắn ở cục cảnh sát có phải chịu lạnh chịu đói, không biết có phải trải qua sự bắt nạt của tù nhân xung quanh? Mắt Phó Hi loé lên thần sắc ảm đạm nhìn về bóng dáng rời đi của một khắc khi sắp ra khỏi phòng, cô quay đầu lại, nói với hắn "Đây là quán bar nơi chúng ta gặp mặt lần đầu đúng không? Ở bệnh viện đợi em!"————\//∇//\————Bên ngoài mưa đã tạnh, mặt đường ướt dầm dề một mảnh, bên đường có mấy vũng nước thầm lặng chiếu rọi ảnh ngược của thành Tiêu Tiêu chờ ở bên ngoài cục cảnh sát, tới gần hai giờ, một thân ảnh màu lam từ cửa lớn đi mặc một cái áo khoác cũ, tóc khá dài, hơi hơi che đậy đôi mắt. Thân ảnh đơn bạc dưới cái lạnh thấu xương của gió vẫn giữ thẳng lưng như nháy mắt, cô đột nhiên ý thức được, Lâm Bạch Thuật là một người đàn ông thực sự, đảm đương được phong ba bão Bạch Thuật bước về phía Tiêu Tiêu không kiềm nổi xúc động xông lên trước ôm lấy hắn, nói cho hắn biết rằng hết thảy đều qua rồi, hoan nghênh hắn về Bạch Thuật có hơi do dự rồi cũng đưa hai tay ôm cô vào lòng."Anh sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ em."Trên áo khoác của hắn lây dính hàn khí lạnh lẽo, nhưng khi Lâm Tiêu Tiêu mặt dán lên đó, lại ngoài ý muốn cảm thấy thập phần ấm áp. Cô dùng sức mà siết chặt lấy hắn, rõ ràng khóe môi là giơ lên, nước mắt lại không tự giác mà chảy xuống mang theo giọng mũi nhẹ giọng nói "Anh không có việc gì là tốt rồi."Mở cửa, nhà của Lâm Bạch Thuật vẫn y nguyên như lúc ban đầu, chỉ là trên bàn có một lớp bụi Tiêu Tiêu ngượng ngùng mà vén tóc lên tai, nói "Không phải em quên giúp anh quét dọn, là em không tìm thấy chìa khóa......" Hắn có chìa khóa dự phòng nhà cô, tự nhiên cô cũng có một chìa của nhà hắn, chẳng qua dựa theo tính cách bừa bãi, chìa khóa đã sớm không biết bị ném vào góc nào rồi."Chính là nếu để em quét dọn, anh vẫn phải quét thêm một lần đó.""Cái gì, anh cảm thấy em quét không sạch sẽ sao?"Lâm Bạch Thuật liếc mắt một cái, dùng ánh mắt thay thế trả lời. Hắn mở tủ lạnh, đem thực phẩm hết hạn bên trong vứt đi."Mấy ngày nay, anh có khỏe không?" Lâm Tiêu Tiêu dựa vào tường, dùng dép lê nhẹ nhàng mà cọ cọ. Rũ xuống lông mi, che đậy đáy mắt lo ——Là cái táng quen thuộc mang thương hiệu Lâm Bạch Thuật, không hạ ở ót cô mà ngay trán."Tưởng tượng cái gì đâu không, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có anh của em ăn hiếp người khác thôi." Lâm Bạch Thuật nhìn đồ ăn còn thừa, đưa ra hai cái phương án, "Mì gói, hay là kêu cơm hộp, chọn một.""Cơm hộp đi, em gọi." Lâm Tiêu Tiêu biết anh cố tình để cô không lo lắng, từ nhỏ đến lớn đều một bộ dáng không sao cả như thế, lại càng khiến người ta đau Bạch Thuật không phản đối, quét mắt nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói "Nếu là ngày thường có thể ăn ít đi một chút, mặt em cũng không mượt mà thành như vậy.""Lâm Bạch Thuật!"Cô thở phì phì mà nhấc chân đá, hắn linh hoạt mà lắc một cái né tránh —— tựa như khi còn nhỏ hộp mấy món phô một bàn, Lâm Tiêu Tiêu ăn uống no đủ, mệt mỏi mà nằm trên sô pha chơi di động. Đối với nỗi quan tâm lo lắng dành cho Lâm Bạch Thuật đã bị sự lười biếng cùng buồn ngủ đánh bại, cô thiếp đi, lưu lại một bàn đồ thừa cho hắn thu mơ màng màng ngủ, lại chạm phải một lồng ngực ấm áp, cô có chút tỉnh táo, đây không phải là Thẩm Thư Lạc. Cô cũng đang nằm trên giường chứ không phải sô pha, nương theo ánh trăng, mắt chạm vào một đôi mắt sâu thẳm. Lâm Tiêu Tiêu ngắm nhìn một lát rồi ôm chặt người đó lại. "Em biết anh là ai." Câu khẳng định chứ không phải phủ định."Em có chuyện muốn nói với anh"."Được." Lâm Bạch Thuật cũng ôm siết lấy xong những chuyện đã qua, cô bình tĩnh kết luận một câu "Trên hộ khẩu chúng ta vẫn là anh em, em không thể cho anh một danh phận hoàn chỉnh, cũng không muốn buông tay.""Anh cũng không mong gì hơn." Chỉ cần em được hạnh phúc, Lâm Bạch Thuật nói thầm trong lòng nốt Tiêu Tiêu cảm thấy cuộc đời có lẽ chỉ cần có thế, nếu thật tâm yêu thương thì sao phải buông tay.————\//∇//\————"Tỉnh tỉnh, chúng ta cần đi chỗ này một chuyến."Lâm Tiêu Tiêu nhập nhèm xoa xoa mắt buồn ngủ, phát hiện Lâm Bạch Thuật đã mặc chỉnh tề mà đứng ở mép giường. Cô mơ mơ hồ hồ bị hắn mang ra với hôm qua mưa dầm dày đặc, hôm nay thời tiết thật đẹp, ngày đông hiếm hoi có ánh nắng ấm áp ôn nhu mà chiếu trên mặt Bạch Thuật mang cô đi tới nghĩa trang. Hai khối mộ nằm cạnh nhau, mặt trên có khắc tên cha mẹ bọn họ. Trên tấm ảnh đen trắng, họ vẫn tươi cười sinh động như vậy."Sớm biết tới đây thì em đã mua hoa rồi." Lâm Tiêu Tiêu nói, dùng ngón tay nhẹ vỗ về tấm ảnh trên bia mộ, ngữ điệu ôn nhu xưa nay chưa từng có, "Ba, mẹ, con cùng anh trai tới thăm hai ngươi.""Nơi đó có hoa, anh đi mua."Lâm Bạch Thuật trông thấy cửa hàng phía xa, đang muốn đi, bị cô ngăn lại "Vẫn là để em đi, anh lại không biết cha mẹ thích hoa gì."Cô bước nhanh tránh ra, nhìn xung quanh cửa hàng bán hoa, lại ngoài ý muốn thoáng nhìn thấy một thân ảnh màu đứng thẳng tắp, ôn nhuận như Thẩm Thư Lạc."Sao anh lại ở chỗ này?" Lâm Tiêu Tiêu vừa mừng vừa sợ, bọn họ đã một tháng chưa gặp."Tối qua anh gọi điện thoại cho em, anh trai tiếp, anh ấy nói hai người sẽ đến nơi này." Thẩm Thư Lạc hướng về phía cô đi tới, tự nhiên mà vậy mà cầm tay Lâm Tiêu Tiêu, nhét vào túi áo khoác của mình ủ ấm. Lòng bàn tay anh ấm áp mà khô ráo, làm cả người cô cũng cảm thấy nóng lên."Lúc ấy chắc là em ngủ rồi......"Bọn họ mua một bó bách hợp, rồi quay lại. Đi trên con đường nhỏ lát đá xanh, cô vừa lơ đãng chân trái bị vướng kéo theo chân phải, mắt thấy sắp ngã quỵ trên mặt đất, hai cái tay đàn ông bất đồng, một tả một hữu mà giữ cô trái là Lâm Bạch Thuật, bên phải là Thẩm Thư Lạc."Sao em vẫn ngốc như vậy, đi trên đất bằng cũng ngã được?""Bà xã, không sao chứ?"Hai người phản ứng hoàn toàn bất đồng, Lâm Tiêu Tiêu không khách khí mà trừng mắt nhìn Lâm Bạch Thuật một cái, theo sau lại đối với Thẩm Thư Lạc ôn hòa cười "Không có việc gì, không có việc gì."Nghe cái tiếng "Bà xã" người kia phát âm sao mà thuận miệng. Lâm Bạch Thuật ghen tức một hồi, tự nhủ sau cũng phải vừa ép bức vừa dụ dỗ, Lâm Tiêu Tiêu kêu mình như vậy mới Tiêu Tiêu đem hoa bách hợp đặp ở trước mộ, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền thấy Lâm Bạch Thuật đưa qua một gói khăn giấy. Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của hắn "Nước mắt nước mũi đừng dùng tay áo lau.""......" Lâm Tiêu Tiêu cố nén xúc động muốn cấu hắn, hít sâu một hơi, chỉnh đốn tâm tình nói, "Ba mẹ, hai người yên tâm, hôm nay con đem con rể ra mắt hai người, đến bảo bảo cũng có luôn rồi. Mẹ không cần lo lắng hàng tồn kho nữa đâu. Hai người ở thế giới khác an tâm thoải mái đi du lịch khắp nơi đi, không cần lo lắng cho chúng con."Một bên Thẩm Thư Lạc nghiêm túc mà cúi đầu trước bia mộ, trịnh trọng nói "Ba, mẹ, con là Thẩm Thư Lạc, hai ngươi yên tâm, con sẽ chiếu cố cho Tiêu Tiêu thật tốt."Nghe tiếng nói, hai tay đang rũ bên người của Lâm Bạch Thuật, bất động thanh sắc mà tạo thành nắm."Anh trai, anh cũng cùng ba mẹ nói vài câu đi." Lâm Tiêu Tiêu quay đầu nhìn hắn, Lâm Bạch Thuật lại đột nhiên xoay người tránh ra. Cô vội đuổi theo, đắc ý kêu lên "Này, ngượng ngùng cái gì, lớn đến vậy rồi mà lần đầu tiên thấy anh ngượng ngùng nha?"Thẩm Thư Lạc ôn nhu mà đối với hai tấm hình đen trắng trên bia mộ nói một câu tái kiến, rồi đi theo Lâm Tiêu Tiêu phía sau rời nay, ánh mặt trời cực kỳ đẹp, bóng dáng ba người nghiêng nghiêng mà kéo dài trên mặt đất.————\//∇//\————Đã vài năm đã trôi qua nhưng Phó Hi vẫn còn nhớ về buổi chiều hôm ấy, một buổi mùa đông có nắng thật khi cô bỏ lại câu "Ở bệnh viện đợi em!". Hắn liền ngay lập tức trở lại bệnh viện mà đợi, dù biết cô chẳng thể nào đến nhanh như thế được, nhưng vẫn không thể kiềm chế nổi niềm mong một đêm trôi qua không có tin tức gì cả. Hắn vẫn rất kiên nhẫn, nên làm gì thì làm đó. Không biểu hiện gì trên mặt nhưng thỉnh thoảng cứ làm bộ lơ đãng liếc về phía cửa. Chỉ mới một ngày không thấy cô mà hắn đã suy nghĩ đủ loại khả năng. Con người luôn tính toán chu toàn như hắn, đụng tới chuyện của cô lại không biết làm thế nào.【Tôi rất nhớ em. Chỉ muốn cảm nhận nụ hôn của em trên đôi môi gian cứ trôi, nhưng tôi vẫn không thể nói cho em biết, vì sao tim tôi đau nhói mỗi lần nhìn thấy không thể chấp nhận được cái kết của đôi ta. Nhận ra tôi cần em đến nhường nào.】Khi ánh chiều tà rơi trên rèm cửa sổ, hắn tự nhủ nắng hôm nay thật đẹp. Có tiếng cửa mở ra. Cô xinh đẹp xuất hiện trước mắt hắn, sự vui vẻ ánh lên trên đôi mắt cô, đã bao lâu rồi hắn mới nhìn được sự vui vẻ ấy?Hắn không nghe được môi cô đang mấp máy điều gì, chỉ biết rằng phải giữ lấy cô ngay lúc này, không thể nào để cô đi một lần nữa. Như khi lần cô trốn đi cùng Tiêu Nhạc, hắn phát hiện, nhưng khi đó hắn không đủ can đảm ngăn cản, hắn sợ ánh mắt đầy thù hận của cô, sợ cô sẽ ghét bỏ hất tay của hắn ra. Sự ra đi của cha mẹ đả kích cô quá lớn, có phải hắn đã làm sai rồi không? Cô rời đi thì mới thực sự hạnh phúc chăng? Đột nhiên hắn ngắt lời cô, hắn không thèm quan tâm bên cạnh cô còn những tên đàn ông nào, không thèm quan tâm cái gì mà môn đăng hộ đối, dùng cái giọng trầm ổn vốn có của mình "Tiêu Tiêu, em còn nhớ có lần chơi bắn súng, em thua cược một điều kiện không? Điều kiện của anh là, được ở bên cạnh em đến hết đời. Danh phận cái gì, tiền bạc cái gì, cùng mấy người đàn ông cái gì. Cũng không quan trọng bằng em!"Lần này hắn đã không do dự nữa, nhất định phải giữ cô ở lại bên hắn. Cho dù trong trái tim cô không chỉ có một mình hắn đi chăng nữa, hắn cũng đủ mãn nguyện rồi."Ba ơi! Ba đang nhìn gì vậy?", một giọng nói non nớt của trẻ con vang thôi nhìn về ánh chiều ngoài cửa sổ, cúi xuống bế cậu nhóc lên, thầm thì "Chỉ là hoàng hôn thật đẹp thôi!"Hoàn chính văn.
Edit Kỳ VânThẩm Thư Lạc không biết từ đâu lấy ra một cái áo tắm, khoác lên trên người Lâm Tiêu Tiêu. Cũng không biết đạo diễn đã rời khỏi đây từ khi nào, phim trường lớn như vậy giờ phút này chỉ còn lại hai người bọn họ. Nghĩ đến hành vi hoang đường vừa rồi, Lâm Tiêu Tiêu không dám đối diện với ánh mắt của hắn, cầm áo tắm lên, nửa cúi đầu hỏi “Lúc nãy chúng ta làm như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?” “Vấn đề gì?” Thẩm Thư Lạc nhướng mày. “Nếu như, tôi nói là nếu như...” Lâm Tiêu Tiêu cẩn thận tìm từ ngữ dò hỏi, “Nếu như bị người khác nói với phóng viên, vậy sự nghiệp của anh...” Thẩm Thư Lạc mỉm cười duỗi tay xoa đầu cô, nói “Em cho rằng, tôi ở trong giới giải trí này nhiều năm như vậy, là vô ích sao?” “Không có việc gì thì tốt rồi.” Lâm Tiêu Tiêu chỉ xem Thẩm Thư Lạc như người qua đường thôi, cô rất thích nhìn hắn diễn, bởi vì kỹ thuật diễn của hắn không phải như mấy tiểu thịt tươi, quả thật có thể xem như là một diễn viên thực thụ. Nguyên nhân chính là bởi vì hắn nghiêm túc làm nghề diễn viên này, chứ không phải bị ép buộc tự nguyện làm một diễn viên, cô không hy vọng sự nghiệp của hắn sẽ bị hủy đi vì cuộc sống cá nhân. “Quay xong cái này thì đóng máy?” “Phải.” Nhưng thật ra Lâm Tiêu Tiêu làm sao dùng được từ đóng máy, cô chẳng qua chỉ diễn thoát y một lúc như vậy thôi. “Để tôi gọi trợ lý đưa em về nhé?” Thẩm Thư Lạc cười rất thân sĩ. Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu “Không cần đâu, tôi tự về là được.” Cô biết tự hiểu lấy mình, bọn họ căn bản là người của hai thế giới. Thấy cô từ chối, Thẩm Thư Lạc cũng không tiếp tục cưỡng ép. Lâm Tiêu Tiêu lãnh tiền ở chỗ tài vụ, cô định về nhà bằng xe điện ngầm. Thời tiết đã vào đầu hạ, trên người cô lại vừa ra mồ hôi, dính dính rất khó chịu. Vừa bước vào trạm xe điện ngầm, đã nhận được điện thoại của Phó Hi. “Phòng 1802, địa chỉ anh sẽ gửi cho em, em xong việc thì qua đây.” Giọng nói nam nhân lạnh nhạt vang lên từ trong điện thoại. Lâm Tiêu Tiêu chớp mắt, hơi do dự “Hôm nay em không muốn lắm, hôm khác đi.” “Sáng mai anh phải đi Mĩ công tác một tháng.” “Được rồi.” Cuối cùng, cô vẫn thỏa hiệp. Lâm Tiêu Tiêu xoay người gọi một chiếc taxi đi ra trạm tàu điện ngầm. Một giờ sau, cô đứng trước cửa phòng 1802. Tay nhấn chuông, cửa nhanh chóng được mở ra. Người mở cửa tất nhiên là Phó Hi. Hắn khoác trên người một chiếc áo tắm màu đen, lộ ra đường cong rắn chắc và làn da hơi ngăm. Hắn chỉ cần đứng im ở đó đã giống như người mẫu nam thời trang, trên người có một cổ khí thế người khác không được lại gần. “Anh chưa làm xong việc, em muốn tắm trước hay ăn chút gì đó thì tùy em.” Nói xong, hắn lập tức bước về sofa, không nhanh không chậm mở laptop ra đánh chữ. Lâm Tiêu Tiêu còn ước gì mình nhanh chóng được tắm nước nóng đấy chứ. Phó Hi có yêu cầu rất cao về khách sạn. Từ trước đến nay đều chọn phòng tốt nhất. Bởi vậy, khi Lâm Tiêu Tiêu mở cửa phòng tắm ra cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy bồn tắm mát xa hình tròn. Cô cởi quần áo, thoải mái thả mình vào bồn tắm. Chỉ chốc lát sau, cô mơ màng ngủ mất. Nửa mơ nửa tỉnh, cô chỉ cảm thấy giữa hai chân mình ướt dầm dề. Cố gắng ép mình mở mắt ra, đã thấy mặt Phó Hi chôn ở giữa hai chân, dùng đầu lưỡi liếm nơi mẫn cảm nhất của cô. Tất nhiên cô đã bị ôm về phòng ngủ chứ không phải đang ở trong phòng tắm. Ở phòng ngủ bị đầu lưỡi của hắn làm cho cả người vô lực. Kỹ xảo của Phó Hi càng không phải bàn cãi, chỉ liếm âm đế thôi đã khiến cô không tự chủ được mà ướt. Nhưng hắn không muốn buông tha cô như vậy, tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, đem đầu lưỡi nhét vào trong hoa huy*t đang ngập nước. “Ưm... a.” Lâm Tiêu Tiêu rên rỉ. Lúc nãy cô vừa một hồi từ diễn thành thật với Thẩm Thư Lạc ở phim trường, thân thể vẫn còn mẫn cảm. Mặc dù đầu lưỡi liếm rất thoải mái, nhưng theo bản năng cô muốn có vật vừa thô vừa lớn dùng sức nhét vào. Cô giơ tay nâng mặt hắn lên. Khuôn mặt Phó Hi thâm thúy sắc nét, giống như là con lai Bắc Âu. Môi mỏng bị dính nước trong suốt, tất cả đều là hơi thở dâm loạn. “Sao vậy, không thoải mái?” Phó Hi nghi hoặc hỏi vì hành động ngăn cản của cô. Lâm Tiêu Tiêu trực tiếp ngồi dậy, duỗi tay thâm nhập vào áo tắm hắn, cầm vật đang nóng bừng lên. Cô thuần thục vuốt ve nó, sau đó quỳ gối trên giường, đưa mông về phía hắn, tư thế vào từ phía sau “Đừng chuẩn bị nữa, vào nhanh đi.” Làn da cô rất trắng, trắng đến mức sáng lên, nên đầu v* và hoa huy*t nhỏ của cô đều là màu hồng đỏ, vô cùng mê người, đặc biệt là hoa huy*t rất giống nước mật đào. Cô quỳ gối, hai chân mở ra, đưa nơi riêng tư nhất của mình triển lãm không sót một thứ gì trước mặt Phó Hi. Phó Hi nhìn chằm chằm huyệt nhỏ của cô, khàn giọng nói “Em thật đúng là yêu tinh.” Hắn cởi bỏ áo tắm, tròng áo mưa vào, một tay đỡ dương v*t mình nhắm ngay vị trí, nhanh chóng lưu loát tiến vào. “A!” Đang ở trong khách sạn riêng tư, Lâm Tiêu Tiêu cũng không hề băn khoăn, e ngại phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. “Hôm nay em muốn đến vậy sao?” Phó Hi ngả người về phía trước, nói nhỏ vào bên tai cô. Một tay cầm ngực trái, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đầu v* cô. Một tay trượt dài xuống dưới, xoa nắn âm đế sưng đỏ. Ngực và hoa huy*t đều bị kích thích, cô không thể không la lớn hơn. Lâm Tiêu Tiêu kêu “Ưm ưm” liên tục, không biết là vì quá sung sướng, vẫn trả lời hắn. Phó Hi nói nhỏ bên tai cô “Anh hỏi em mấy câu, nếu em trả lời sai câu nào, anh lập tức dừng lại.” “Không trả lời không được sao.” “Không được.” Phó Hi từ chối, “Câu thứ nhất, bao lâu rồi chúng ta không làm?” Giọng nói rơi xuống, lại chậm chạp không nghe thấy cô trả lời, Phó Hi nói là làm, lập tức rút ra. Trong cơ thể bỗng nhiên trống rỗng, Lâm Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn hắn. Tóc mái rơi hỗn độn trên mặt, ẩn hiện có thể nhìn thấy gương mặt hơi ửng hồng. Cô nhìn về phía hắn xin tha “A Hi.” Làm được một nửa rồi dừng lại, còn khó chịu hơn so với khi không làm. Phó Hi đỡ lấy dương v*t mình, cố ý đem quy đầu màu đỏ tím để trước miệng huyệt cô ma xát qua lại “Nếu muốn làm tiếp thì phải trả lời câu hỏi của anh.” Mông Lâm Tiêu Tiêu cọ cọ trên người hắn, có ý đồ muốn tự mình cắm vào, nhưng cô đang quỳ gối đưa lưng về phía hắn, căn bản không thấy rõ, thử vài lần đều thất bại. Bất đắc dĩ cô đành phải bắt đầu động não tìm tòi ký ức “Là thứ bảy gần đây.” “Vậy chúng ta đã bao lâu không làm rồi?” “Hai tuần.” Lâm Tiêu Tiêu vừa trả lời xong, Phó Hi lập tức nặng nề cắm vào một lần nữa. “A.” Lâm Tiêu Tiêu nhắm mắt lại hừ một tiếng. Trời sinh quy đầu hơi cong lên, thẳng tắp đi vào vách tường của cô, va chạm thật mạnh ở nơi sâu nhất, sảng khoái đến mức làm cô muốn choáng váng. “Lần trước dùng mấy tư thế?” “Ba cái.” “Ba cái nào?” “Phía trước, phía sau và em ngồi trên người anh.” “Ngồi trên người anh? Nói kĩ hơn đi, anh chưa rõ.” Đương nhiên cô biết đối phương đang trêu chọc mình, Lâm Tiêu Tiêu không có cách nào khác, đành đỏ mặt nói “Là anh ngồi trên sofa, mặt hai chúng ta đối diện nhau, em ngồi trên người anh.” “Ngồi trên người anh?” “Là ngồi trên dương v*t anh, dương v*t anh ở trong huyệt nhỏ của em!” Lâm Tiêu Tiêu tự sa ngã nói. “Tiêu Tiêu, em đúng là bảo bối.” Phó Hi liếm vành tai cô, sau đó ngồi thẳng lên, bắt đầu gia tăng tốc độ ra vào, khắp phòng đều là tiếng “Bạch bạch bạch” giòn vang. Lần này Phó Hi không có kỹ xảo gì, chỉ đơn giản ra vào nhanh chóng. Lại thêm mấy chục lần, rồi rút ra, rồi lại hung hăng cắm vào, lặp đi lặp lại chín nông một sâu. Khoái cảm chạy dọc theo sống lưng, kích thích đến da đầu cô. Phó Hi cũng thoải mái đến mức không chịu được. Huyệt nhỏ cô trừ bỏ được hưởng thụ qua thị giác, vách tường còn phá lệ vô cùng chặt, giống như người thủ lĩnh mạnh mẽ, đem những vật xâm lấn quấn lại chặt chẽ. Mông nhỏ của Lâm Tiêu Tiêu không chống đỡ nổi ngã xuống giường. Phó Hi cũng thuận thế thay đổi tư thế, để cô nằm nghiêng, sau đó nâng một chân cô lên, tư thế này vô cùng tiện lợi để hắn xâm lấn bốn phía. Hắn giống như chiếc máy, mạnh mẽ đi vào rồi rút ra. Bỗng nhiên thân thể cô run rẩy. Hắn biết là cô muốn cao trào. 9/7/2019Dân đã comeback ~~ Thật ra thì acc này Dân không hay onl thường xuyên nên mới ra chương chậm trễ QAQ Sorry nhiềuĐã đến chương mới nhất rồi!Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!
Edit Tiểu Vũ YY Lâm Tiêu Tiêu không phải lần đầu tiên thế thân diễn cảnh giường chiếu, đối với với ống kính, nhóm nhân viên công tác hay kiểu quần áo thế này, cũng sớm đã quen thuộc. "A Uyển, em đã nghĩ kỹ chưa?" Thẩm Thư Lạc dùng ánh mắt nhu hòa nhìn cô, anh mặc một kiện âu phục đen, từng đừng kim mũi chỉ như may như đo, làm nổi bật khí chất thư sinh nho nhã cấm dục. Tác dài xoã tung, Lâm Tiêu Tiêu là không có lời kịch. Cô đưa lưng hướng về ống kính, đối mặt với người đang ngồi trên ghế sô pha là Thẩm Thư Lạc, chậm rãi cởi bỏ từng nút thắt của sườn xám, tiến tới. Cô bước từng bước đến dưới ánh mắt chăm chú của anh, toàn thân trần trụi mà ngồi lên đùi người đàn ông. Dựa theo kịch bản, Lâm Tiêu Tiêu cầm tay anh ấn lên khuôn ngực trần trụi của chính mình. Ống kính sẽ phóng đại từng động tác, từng chỗ trên thân thể cô, tuyệt không quay mặt, bởi vậy chỉ có Thẩm Thư Lạc mới nhìn được khuôn mặt đỏ bừng như máu của cô. "Khẩn trương sao?" Thẩm Thư Lạc hạ giọng thấp đến chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe, nhẹ nhàng hỏi. Lâm Tiêu Tiêu cực kì ngoài ý muốn, vậy mà anh lại nói chuyện với mình, dù sao đối phương cũng có thanh danh ảnh đế vang dội, mà mình chỉ là diễn viên nhỏ mười tám tuyến diễn viên quần chúng không tên tuổi chưa kể còn chả có vai diễn gì đáng nói, đơn thuần là diễn viên thế thân cảnh nóng tép riu. Cô ngẩn người trong chốc lát, mới thấp giọng nói "Không phải." "Yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt." Thẩm Thư Lạc nở nụ cười. Kỹ thuật? Lâm Tiêu Tiêu còn chưa kịp phản ứng, đối phương liền cúi người miệng ngậm lấy đầu vú, lập tức, một hồi cảm giác tê dại phóng thẳng lên sống lưng. Thông thường phim kích tình, trừ phi đạo diễn đặc biệt yêu cầu, thường chỉ làm dáng vẻ, ví dụ như hôn môi cũng chỉ là bờ môi đụng hờ, sẽ không hôn lưỡi. Nhưng Thẩm Thư Lạc không chỉ đơn thuần ngậm lấy, dùng kỹ xảo diễn mà thật sự dùng đầu lưỡi liếm láp khiến đầu vú cương cứng, dẫn đến Lâm Tiêu Tiêu suýt nữa kêu ra tiếng. "A Uyển, giờ em hối hận cũng đã muộn." Thẩm Thư Lạc ngẩng đầu lên, đọc lời kịch, ánh mắt sâu lắng đến đáng sợ. Hắn chặn ngang đem cô bế lên, ném lên trên giường lớn. Giường có đệm lò xo dày cùng phủ đầy chăn, nên không hề đau đớn, còn ẩn ẩn tia kích Tiêu Tiêu bị quăng ngã xuống, như là rớt vào tầng mây êm ái. Cô không phải diễn viên chuyên nghiệp, sẽ không diễn kịch, cũng không cần diễn mặt nên toàn bộ biểu tình đều chân thật. Cô có chút xuất thần mà nhìn Thẩm Thư Lạc kéo cà- vạt, cởi xuống âu phục cùng sơmi, cuối cùng lộ ra cơ bụng rắn chắc đẹp mắt. Thẩm Thư Lạc không hổ là ảnh đế nổi lên bằng thực lực, lúc trước vì diễn vai bệnh nhân liền tự ép buộc mình gầy đi mười cân, hiện giờ vì diễn vai sát thủ lại luyện được cơ bụng tám múi. Lâm Tiêu Tiêu đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cảm giác có cái vật cưng cứng chống tại hạ thân của mình. Vừa nghĩ lung tung lại nhận ra vậy mà chính mình cùng đương kim ảnh đế thân mật tiếp xúc, cô nửa hưng phấn nửa e lệ mà đỏ mặt. Đúng lúc người đang ngẩn ra thì, Thẩm Thư Lạc đã dùng thân hình tinh tráng đè lên cô. Anh dùng một tay túm lấy cổ tay cô, đem hai tay đều giam cầm tại đỉnh đầu, sau đó bắt chước động tác làm tình, ấn xuống một cái như đang đâm vào.
the than canh nong