Cuộc vận động Mỗi ngày một tin tốt, mỗi tuần một câu chuyện đẹp trên mạng xã hội được cán bộ, đoàn viên, thanh thiếu nhi hưởng ứng tích cực với hơn 50.000 tin tốt, câu chuyện đẹp đã được đăng tải. Trong ảnh, anh Triệu Văn Thái, Bí thư Tỉnh Đoàn Nam Định trao
Đọc truyện Đích Nữ Họa Phi chương 50 tiêu đề 'Thái phó bần hàn'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB.
28 Chương 27: Tóc ở lỗ thoát nước. 29 Chương 28: Bài tập về nhà trễ. 30 Chương 29: Giỏi tưởng tượng. 31 Chương 30: Bán (Hạo Tường- Gia Kỳ) 32. 33 Chương 32: Bạn có sợ ma không. 34. 35 Chương 34: Cái xác thứ tư ( Đố mọi người tìm được đáp án).
Thiếu niên bóng chuyền!! 39.6M Lượt xem. Thể Thao Hành Động Trường Học. Shoyo Hinata, một cậu bé đam mê bóng chuyền, đã bị đánh bại bởi cầu thủ thiên tài Tobio Kageyama trong trận đấu chính thức đầu tiên cũng là cuối cùng tại trường trung học cơ sở.
Thiếu niên vẻ mặt chột dạ, rụt lui cổ, bất quá một chút không có rụt rè, ngược lại là thập phần tò mò nhìn Ngô Cẩm Nhược chờ người. "Ha hả, chư vị tiên sư, đây là khuyển tử Nhạc Ngữ, năm nay mười lăm tuổi, hiện giờ đã có luyện khí chín tầng tu vi."
100 Câu Chuyện Kinh Dị Ngắn (TNT Thời Đại Thiếu Niên Đoàn Chương 20: Máy lạnh phòng Giá Kỳ- Hạo Tường đọc trên mạng Kênh Đăng tác phẩm Nạp xu
Chương 50: Ra là người quen tới. Sau khi cô gái áo lục nói ra hai chữ này, chỉ thấy một làn sương đen nửa trong suốt tỏa ra quanh người Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt. Lôi Vô Kiệt trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Sắt. Tiêu Sắt cau mày, hạ giọng nói: “Bí thuật?
12. Câu chuyện bác hồ với thiếu nhi: Để các cháu làm chủ. Cũng chính tại ngôi nhà của Bác ở Phủ Chủ tịch có một sự kiện đáng ghi nhớ, thể hiện sự quan tâm đặc biệt của Bác Hồ với thiếu nhi. Từ ngày 22/6 đến ngày 11/7/1961, Bác đã dành chỗ đó cho các cháu làm
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Edit by ttan"Anh Song Dưỡng Thủy ơi." Trong khe cửa mở hé, xuất hiện khuôn mặt của một thiếu nữ. Tóc xoăn ngắn, khóe miệng nhếch lên cao, cặp mắt to chớp chớp không ngừng, sau đó bỗng dưng trừng lớn, "...... A!" Âm cuối kéo dài vang lên trong phòng."Quyển Quyển!" Thiếu niên khẽ gầm một tiếng, kéo phắt lấy chăn trên giường, lung tung quấn nửa dưới người mình lại, "Em không biết đường gõ cửa à?""Gõ rồi. Em gõ ở trong lòng rồi." Quyển Quyển phồng má, giả vờ giả vịt che hai mắt, lại lén nhìn tình trạng lúng túng của anh trai qua kẽ tay, "Ai mà biết anh đang thay quần áo. Em đâu có con mắt nhìn xuyên thấu."Đúng là cãi chày cãi Dưỡng Thủy hết cách với cô em gái nghịch ngợm nhất nhà này, bất lực nói "Vậy giờ em biết rồi, có thể ra ngoài trước được rồi chứ?"Rầm!Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp biến mất sau trong cánh cửa, Song Dưỡng Thủy bất lực lắc đầu, bỏ chăn mỏng ra, lấy chiếc quần jean màu xanh lam nhạt trên giường mặc vào cửa, Quyển Quyển xoa xoa đôi bàn tay lên khuôn mặt nhỏ nóng bừng "Mắt tý thì mọc lẹo."Ngụy Lạc Di bên cạnh cô không nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng dựa vào đối thoại của hai anh em, đại khái có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy mặt cũng trở nên đỏ bừng."Nhìn thấy gì thế? Sẽ không phải là chưa mặc gì hết đấy chứ?""Mặc rồi. Mà kể cả có khỏa thân cũng chẳng sao, anh em trong nhà cả, hồi nhỏ bọn mình còn tắm chung cơ." Quyển Quyển vỗ vỗ má mình, thở dài, "Nhưng anh mình thật là, chẳng phải vẫn mặc quần lót đấy à, nổi nóng dữ vậy làm gì?"Ngụy Lạc Di mím môi cười, kéo tay Quyển Quyển "Bọn mình xuống dưới chờ đi.""Ừ."Hai người đi xuống nhà, trong phòng khách dưới nhà có không ít người đang đứng. Mấy túi hành lý ném tứ tung ngang dọc trên sô pha, trên tay các bạn nhỏ đều cầm mũ che nắng, trên mặt ai ai cũng lộ ra vẻ háo hức và mong lâu sau Song Dưỡng Thủy đi xuống với một chiếc túi màu đen trên Đông Dương ngồi ở một góc sô pha, người vừa mới gây họa, đã đổ sữa bò lên người anh cả, Miên Miên, đang ngồi bên cạnh anh, nửa thân trên rúc cả vào trong lòng anh."Mọi người đang đợi con đấy, Song Dưỡng Thủy, lần sau thao tác nhanh nhẹn một chút." Người làm bố nhắc nhở Dưỡng Thủy gật đầu "Vâng."Dương Lưu Thư xót con trai lớn, nói đỡ "Còn không phải là họa do Miên Miên mà ra, muốn trách thì cũng nên trách con gái anh."Song Dưỡng Thủy nghiện sạch sẽ, sữa bò đổ lên người, nhất định không chỉ có lau một cái, thay bộ quần áo là có thể xong việc. Nhìn tóc cậu còn hơi ướt, chắc là đã đi Miên tủi thân nhìn mẹ một cái, dựa càng sát hơn vào lòng Lưu Thư lại chuyển qua cậu hai nhà mình và cậu hai nhà Hướng Đồ Nam, nhẹ giọng dặn dò bọn họ "Hai đứa nhỏ hơn, phải nghe lời anh chị, đừng chạy lung tung một mình, biết không?"
Trình Dược biết rõ hắn cũng không phải tiếc tiền, cười một cái nhưng cũng không bị lây nhiễm sự sung sướng của hắn, xoay người yên lặng vào phòng. Ninh Cảnh Niên vốn cũng nghĩ theo sau nhưng nhìn thấy đồ ăn tán loạn trên mặt đất, vẫn là trước tiên đi ra ngoại viện, vừa ra đến bên ngoài liền nhìn thấy người ngã trên mặt đất mới hiểu được vì sao vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không có ai vào xem, đành phải đi xa hơn một chút gọi người đến xử lí, thuận tiện phân phó lại đem bữa tối lên. Quản gia biết tin nhanh như chớp chạy tới, nhìn thấy một đống người nằm trên đất, lau mồ hôi hỏi có cần cho người canh gác toàn phủ hay không, Ninh Cảnh Niên lắc đầu nói không đáng lo ngại, nhấc chân vốn định bước đi lại dừng lại, gọi quản gia không cần phải lại lưu người canh gác trong nội viện. Quản gia mặc dù khó hiểu, nhưng chuyện của chủ tử chính mình không thể quá phận, cấp trên phân phó xuống dưới làm cái gì thì làm cái Cảnh Niên nghĩ chính là Triệu Tốn kia võ công cao như thế, hôm nay Trình Dược nếu thật muốn đi theo hắn, khẳng định ngăn không được, toàn bộ gia đinh trong viện nhiều lắm cũng chỉ làm cho người ta luyện thân thủ mà thôi. Lúc trước kêu một loạt người vây quanh ở ngoại viện, không có chuyện gì, chỉ là sợ Trình Dược trốn đi, bây giờ nhìn thấy y không có ý tứ rời đi còn thủ một loạt người như vậy không phải là muốn chứng minh cho người ta biết rõ bên trong có ẩn giấu cái gì sao! Cũng bởi vì hiểu được Trình Dược không có ý niệm rời đi trong đầu, trên đường trở về phòng, Ninh Cảnh Niên chứa đầy ý cười, ngược lại gia đinh quen nhìn hắn mặt lạnh, lúc này nhìn thấy hắn chắc chắn trợn mắt há hốc Cảnh Niên biết rõ Trình Dược da mặt mỏng bởi vậy ở bên ngoài liền khắc chế chính mình phát hồ, ngăn lại biểu tình thiếu đứng đắn nhưng khi đóng cửa lại, nghĩ đến trong phòng cũng chỉ còn hai người bọn họ, lại cười hắc hắc, bộ mặt thật liền lộ ra. Trình Dược ngồi trên ghế thấy bộ dáng hắn như vậy tiến vào, dở khóc dở cười, tâm tình đang nặng nề cũng bị hắn làm cho khuấy động không ít. Ninh Cảnh Niên muốn chính là kết quả như vậy, tỏ rõ uy nghiêm trước mặt người khác cho người nhà thấy, còn ở trước mặt Trình Dược, hắn vẫn là Cảnh Niên của ngày nào. Cho dù Trình Dược so với hắn lớn hơn ba tuổi, thỉnh thoảng sẽ có lúc đem hắn xem như hài tử nhưng hắn lại sớm hiểu rõ y, gặp nhu thì phải nhu, gặp cương thì phải cương, cố ý phục tùng nhượng bộ thì như thế nào, khiến cho y nở nụ cười mới là quan trọng y cuối cùng sắc mặt cũng giãn ra chút ít, Ninh Cảnh Niên tranh thủ thời gian từ từ đi tới, ôm lấy y cùng nhau ngồi trên ghế, cũng may cái ghế khá lớn, bằng không hai cái đại nam nhân chen chúc nhau quả là rất khó chịu. Ninh Cảnh Niên mở miệng trước, hỏi y ý định ngày mai khi nào đi tìm Triệu huyện lệnh, Trình Dược không nghĩ nhiều liền nói, sáng sớm phải đi. Y một tiếng không báo liền biến mất vài ngày làm cho Triệu đại nhân lo lắng quả thật là không đúng. Nói đến đây, Trình Dược không khỏi bất bình tức giận trừng mắt liếc hắn, hai ngày trước cùng hắn nói về chuyện của Triệu huyện lệnh thì đã nhớ ra y đến An Dương thành còn chưa thông báo một tiếng, sau đó được Cảnh Niên xoa dịu, nói lập tức phái người đi báo, lời vừa mới dứt, Cảnh Niên lại quấn lấy mình đi đến bên giường, kết quả cuối cùng chính là cả hai người đều không nhớ rõ việc này, làm hại Triệu huyện lệnh lo lắng. Cảnh Niên ngượng ngùng cười, nhanh chóng đổi đề tài.“_Dược, ngày mai ta với ngươi cùng nhau đi.”“_Không,trước một mình ta đi.”Ninh Cảnh Niên vừa nghe lập tức chu miệng lên, vẻ mặt không thuận theo.“_Chúng ta đều đã bái đường thành thân, ngươi sao lại có thể không dẫn ta đi gặp nhạc phụ!”Đều đã là nam nhân gần ba mươi tuổi còn giả bộ như tiểu hài tử, tuy mặt mày sớm đã không còn vẻ ngây thơ nhưng khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp tựa bạch ngọc nhìn vào bất quá cũng chỉ mới hai mươi, giả ngây giả ngô vẫn rất là doạ người, chỉ là thanh âm sớm không còn điểm thanh thuý, nói ra liền thấp trầm khàn khàn, Trình Dược bị hắn làm cho toàn thân nổi da gà, nhịn không được đứng cách xa hắn một chút, một bên lui ra ngoài, một bên cười mắng“_Đều đã làm cha, còn học bộ dáng tiểu hài tử, ngươi không biết xấu hổ!”Ninh Cảnh Niên giả vờ hứng thú, một tay che nửa bên mặt, một tay kéo lấy ống tay áo Trình Dược, trong miệng không ngừng nói“_Ta xấu hổ, ta xấu hổ, Trình bộ đầu~mau tới giúp ta trốn a!”Được lắm, lúc này lại là thiếu phụ!Trong phòng đóng cửa, Trình Dược lượn qua lượn lại trốn hắn, ngoài miệng một mực cười“_Ninh Cảnh Niên, ta thật sự không nghĩ tới a, ngươi còn có năng khiếu con hát trời cho!”Cảnh Niên học tư thái tiểu nữ nhi, giật lấy vạt áo, nũng nịu quay người đi, phong tình vạn chủng mà ném qua một cái mị nhãn, co kéo thanh âm nói“_Quan nhân, còn chưa nghe nô tỳ vì ngài hát xong một khúc nguyệt sương đã bỏ đi.”Dứt lời liền học theo con hát hướng Trình Dược làm lễ, lợi dụng lúc Trình Dược bị hù đến sững sờ, mở miệng liền hát“_Nguyệt viên chính thượng trăng tròn trên đỉnh, nhị tỷ đối kính sơ trang trang điểm, tình lang đẩy cửa vào, nhị tỷ ra nghênh đón, một người xuy thổi nến đỏ, một người cởi xiêm y, nguyệt nhi viên tháng trăng tròn, sương dạ lương sương đêm lạnh, trong chăn hảo khoái hoạt...”Học thanh lâu kĩ nữ tiếp khách hát dâm khúc, Ninh Cảnh Niên xướng bày ra bảy phần mị hoặc ba phần ái ý, Trình Dược nghe thấy trên mặt gấp đến bốc khí, cuối cùng nhịn không được nhào tới muốn che miệng hắn lại. Ninh Cảnh Niên chỉ chờ y chạy đến ôm lấy mình, hai tay đồng thời cũng gắt gao ôm lại, cúi đầu, tại trên mặt y hôn xuống, Trình Dược mặt càng đỏ, một mực muốn đẩy hắn ra, Ninh Cảnh Niên có thể nào như y mong muốn mà thả y ra, ôm chặt, hai người liền hướng đến trên giường ngã xuống. Ninh Cảnh Niên áp lấy Trình Dược, khoá lấy hai tay nhìn y. Mới vừa rồi còn huyên náo thái quá, Ninh Cảnh Niên lúc này lại lẳng lặng nhìn y, Trình Dược còn tưởng rằng hắn có việc, cũng không nhanh chóng đứng lên, đang muốn mở miệng hỏi, hắn nói“_Dược, tâm tình tốt hơn chưa?”Trình Dược sững sờ rồi mới hiểu được hắn vừa rồi là cố ý cùng y hồ nháo, ngàn vạn nhu tình lập tức tràn đầy trong lòng, thật không hiểu sao ông trời lại đưa một kẻ si tình như thế tặng cho mình, Trình Dược cũng không nói lời nào, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, mặt áp vào nhẹ nhàng cọ cọ. Thấy trong mắt y cuối cùng cũng không còn vẻ nặng nề như cũ nữa, Ninh Cảnh Niên mới thả lỏng một chút, nhẹ nhàng nằm xuống ôm lấy y.“_Dược, ngươi không muốn ta đi, ta đây sẽ không đi.”Ngừng một chút, hắn lại nói“_Bất quá, ngươi đã đáp ứng ta, không cho phép rời đi, ngươi phải đi cùng ta. Chuyện trong nhà ta sẽ xử lí tốt, sẽ không để ngươi khó xử.”Trình Dược biết rõ hắn luôn vì mình mà suy nghĩ, mà y lại luôn để tâm vào chuyện vụn vặt, liền khẽ nói“_Không, là ta làm ngươi khó xử.”Ninh Cảnh Niên muốn nói gì đó, Trình Dược thấy liền ngăn lại, tiếp tục nói“_Ngày mai ta hướng Triệu đại nhân nói rõ ràng tất cả, Triệu đại nhân anh minh, suy nghĩ thoáng, nhất định có thể hiểu được. Trong lòng ta còn chút sự tình chưa thông, những chuyện này có lẽ hắn có thể cho ta giải đáp, cho nên, bất luận như thế nào ta cũng phải đi một chuyến.”“_Cảnh Niên, lần sau chúng ta lại cùng nhau đi, được không?”Như thế nào không được? Đồng ý lần sau, đại biểu y thật sự sẽ không lại rời đi nữa. Ninh Cảnh Niên cao hứng nâng thân trên lên, đang muốn sáp lại gần hôn vài cái, ngoài phòng liền lần nữa truyền đến tiếng hạ nhân đưa thức ăn lên. Ninh Cảnh Niên hừ một tiếng mất hứng nhưng vẫn phải đi mở cửa, trước khi đi nói“_Hi vọng lần này thật sự là người đưa đồ ăn lên.”Trình Dược không nói lời nào, cười nhìn hắn đi ra mở sớm hôm sau, Ninh Cảnh Niên đã chuẩn bị sẵn mã xa, một đường đưa Trình Dược đến khách điếm của Ninh gia. Khách điếm này rất dễ tìm, là cái lớn nhất trong thành, danh tiếng vang dội, tuỳ tiện tìm người hỏi đều có thể chỉ dẫn đến nhất thanh nhị sở. Ninh Cảnh Niên sau khi đưa người đến đó cũng không có khởi hành rời đi, ngược lại sai người chuẩn bị một phòng, chính mình ngồi bên trong ngày nay sự vụ tồn đọng có điểm nhiều, chỉ là hôm nay bất luận thế nào hắn cũng không nghĩ muốn làm việc, nhưng vừa nghĩ đến một ngày lại một ngày tồn đọng, ngày sau sẽ càng mệt mỏi hơn, hắn cũng đau đầu liền gọi người đi tìm Ninh gia đại quản sự tới đây tìm hắn, hắn tự mình uỷ nhiệm bọn họ đi xử lí một số chuyện tương đối khẩn cấp nhưng cũng không quá quan trọng. Bên này Ninh Cảnh Niên vẫn như cũ không được an nhàn, bên kia Trình Dược dưới sự chỉ dẫn của điếm tiểu nhị trực tiếp lên lầu, đi đến tận trong cùng, cuối cùng chỉ vào một cánh cửa nói“_Vị khách nhân này, đây chính là phòng chữ thiên nhất hào.”“_Đã làm phiền ngươi.”Dẫn đường xong điếm tiểu nhị rời đi, Trình Dược đưa tay gõ cửa, sau phòng truyền đến thanh âm Triệu huyện lệnh“_Mời vào.”Lúc này mới đẩy cửa đi vào, vào đến trong phòng, đầu tiên tỉ mỉ nhìn, quả nhiên được trang trí thực tráng lệ, chủ phòng Cảnh Niên hiên so với phòng này xem ra còn kém một chút, bất quá đây cũng là bởi vì Trình Dược lúc trước ở tại Cảnh Niên hiên, Cảnh Niên biết y không thích quá hoa lệ nên bài trì mới được sửa lại tương đối đơn giản, bằng không có mười cái phòng chữ thiên nhất hào so ra cũng còn kém, nhìn bài trí phòng Ninh lão gia liền sẽ biết. Triệu huyện lệnh đang chỉnh trang, thấy y tiến vào liền hướng y nở nụ cười.“_Triệu Tốn đâu?” Trình Dược nhìn quanh không thấy người liền hỏi.“_Hắn biết rõ ngươi sẽ tới, thức thời đi ra ngoài rồi, nói thuận tiện mua chút đồ ăn trở về. Ngày hôm qua hắn đi ngang qua một tiệm bán thịt dê, cảm thấy mùi vị ở đó rất tuyệt. Nào là thanh chưng dương nhục, khảo dương nhục, lỗ dương nhục, sao dương nhục, dương nhục diện, dương nhục phao mô thịt dê chưng, thịt dê nướng, thịt dê kho, thịt dê xào, mì thịt dê, thịt dê ngâm đều có tại trong tiệm.”Trình Dược nhịn không được cười“_Hắn vẫn là thích ăn thịt dê như thế.”“_Hắn chính là một con lang, không thể bỏ qua dê được.”Triệu huyện lệnh để cho y ngồi xuống.“_Ngươi ăn chưa?”“_Ăn rồi.”Triệu huyện lệnh gật gật đầu, cầm lấy ấm trà châm trà cho y, biết rõ y rất thích uống trà, vẫn là trước khi Triệu Tốn xuất môn bảo hắn chuẩn bị, bây giờ còn đang bốc lên nhiệt khí.“_Ngươi cùng An Dương thủ phủ Ninh Cảnh Niên danh chấn khắp thiên hạ là chuyện như thế nào?”Trình dược cầm lấy chén trà đang muốn uống, nghe hắn hỏi trực tiếp như thế liền may mắn chính mình không có uống hết, bằng không chắc chắn bị sặc. Trình Dược bị hắn hỏi như thế mặt có chút nóng, trước liếc mắt nhìn khuôn mặt thản nhiên cười của Triệu huyện lệnh, sau mới nhỏ giọng nói“_Triệu đại nhân…”“_Ân?”Một tiếng ân này mặc dù nhu hoà nhưng tính uy hiếp đến mười phần, Trình Dược nhìn mắt hắn cùng với vẻ mặt giảo hoạt lúc đối mặt với nghi phạm cũng giống như vậy, trong tiếu ý còn chứa vài phần hàn quang. Trình Dược có chút khốn quẫn gãi gãi đầu, sau nửa ngày do dự mới bằng lòng đổi cách xưng hô“_Lạc Thừa ca.”Triệu huyện lệnh đại danh là Triệu Lạc Thừa, bởi vì lúc cứu Trình Dược y mới mười lăm tuổi, Triệu huyện lệnh đã là mười tám, mặc dù không lớn hơn là bao lại cứ thích cậy lớn lên mặt, kiên quyết bắt Trình Dược gọi hắn là Lạc Thừa ca. Trình Dược lúc ấy luôn ngày không đủ ba bữa cơm, gặp gỡ hắn chính là lúc đói bụng đến chân đứng cũng không vững, chỉ thiếu một bước là tiến vào diêm vương điện, tự nhiên vừa gầy vừa nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh với Triệu huyện lệnh cơm áo không lo, kêu một tiếng ca ca là đương nhiên ở đây ý muốn dùng vóc dáng so sánh để xem ai lớn hơn ai a =.=. Nhưng sau đó được Triệu huyện lệnh chăm sóc rất tốt, không đến mấy năm vóc dáng Trình Dược liền dài ra, chẳng những cao hơn mà còn tráng hơn hắn, quan trọng hơn là y so với Triệu huyện lệnh còn già dặn hơn một chút, cho nên kiên quyết bắt y gọi hắn như thế, Trình Dược sao cũng không tình bướng bỉnh của Trình Dược có đôi khi đến Triệu huyện lệnh cũng đành chịu thua một phép, càng ngày càng nhân nhượng, cố ý bảo y sau lưng gọi là Lạc Thừa ca cũng được, đáng tiếc Trình Dược không quan tâm đến trước mặt hay sau lưng, luôn nghĩ mọi biện pháp để trốn không gọi hắn khiến Triệu huyện lệnh hận đến nghiến răng nghiến lợi. Khó khăn lắm hôm nay mới bắt được một cơ hội, thừa dịp Trình Dược vì biến mất không nói tiếng nào hại hắn lo lắng không yên mà áy náy mới bắt y gọi một tiếng Lạc Thừa ca. Quả nhiên, vừa nghe được gọi cái danh xưng đã lâu này, Triệu huyện lệnh bưng lấy chén trà có thể nói là cười đến thư sướng.
HOME Giới thiệu FCBL Donate – Ủng hộ Cấp quyền Tuyển dụng Lịch mở khoá Điều khoản dịch vụ Chính sách khiếu nại, hỗ trợ Chính sách bảo mật © 2019 - FanCuongBoyLove - Trang đọc truyện boylove Online miễn phí.
“Để anh hôn một cái.” Buổi tối, Diêu Vi An đăng trong vòng bạn bè — “Các bạn thân mến, tôi muốn thông báo cho mọi người một tin. Có thể tôi phải tạm thời rời khỏi hội sinh viên, ra quyết định này, tôi thật sự rất đau khổ. Trong khoảng thời gian qua, liên tiếp vài đêm tôi mất ngủ. Nguyên nhân chắc hẳn mọi người cũng biết rồi. Gần đây xảy ra một số chuyện khiến tôi rất khó tiếp nhận. Đêm qua giấu mình trong chăn khóc đến hai giờ sáng, áp lực của tôi thật sự rất lớn, đi khám bác sĩ, bác sĩ nói tôi có khuynh hướng mắc bệnh trầm cảm. Hiện giờ tôi, không có khả năng, không có cách nào gánh vác công việc trong hội sinh viên, nhưng mọi người yên tâm, tôi sẽ xử lý xong công việc trong tay mới rời đi, cố gắng hết sức không gây phiền phức cho mọi người, cảm ơn mọi người đã thông cảm【bắn tim】.” Trong vòng bạn bè thu hút rất nhiều bình luận, nhiều người trong hội sinh viên để lại lời nhắn phía dưới. “Ôi ôi ôi, đàn chị đừng đi, chúng em không nỡ rời xa chị.” “Thật khó chịu, vì sao chị lại muốn đi.” “Đương nhiên bởi vì sự kiện kia rồi.” “Ồ, coi như muốn đi, người đó cũng không nên là đàn chị chứ, hội sinh viên không thể không có đàn chị được.” Diêu Vi An thống nhất trả lời lại “Mọi người không cần đoán linh tinh đừng gây tổn thương người khác, thật sự bởi vì tính cách tôi không tốt, có một số việc rất khó tiếp nhận, không liên quan đến người khác.” Lâm Sơ Ngữ ngồi trên giường tức giận ném điện thoại, nói “Cô ta cũng quá biết giả vờ đi, mặc dù bên ngoài là đang giải thích, nhưng nói những câu lập lờ nước đôi, chính là muốn gắp lửa bỏ tay người, để mọi người cảm thấy Yên Yên ép cô ta ra đi.” “Hiện giờ bệnh trầm cảm, thật sự càng ngày càng phổ biến, giống như bất cứ ai cũng mắc được bệnh ấy.” Lạc Dĩ Nam hỏi Tô Hoàn “Bệnh này rất cao cấp à?” “Ít nhất nghe qua khá nghiêm trọng.” Tô Hoàn đắp một lớp mặt nạ mỏng lên mặt, kéo dài giọng nói “Hay cho một đóa bạch liên hoa thuần khiết thánh thiện không biết giả bộ, Yên Yên, đối thủ lần này, so với chị gái ngu ngốc kia còn khó đối phó hơn nhiều.” Hoắc Yên xem hết các bình luận, sau đó mặt không đổi sắc cho Diêu Vi An một cái like. Lâm Sơ Ngữ lại gần “Wow, sao cậu lại like cho cô ta.” Hoắc Yên thản nhiên nói “Cô ta không phải muốn để cho tớ nhìn thấy sao, tớ like để nói cho cô ta biết, tớ thấy rồi.” Lâm Sơ Ngữ chu mỏ “Cô ta rõ ràng đang ép cậu rời đi, Hoắc Yên, nếu như cậu không làm việc trong hội sinh viên, vậy tớ cũng theo cậu, không làm.” “Tớ không đi.” Hoắc Yên bình tĩnh nói “Bệnh trầm cảm là của cô ta, sao tớ phải đi.” Tô Hoàn khen ngợi “Tốt, chính là thích cái dáng vé tràn đầy ý chí chiến đấu của cậu.” Ngày hôm sau, Hoắc Yên tới phòng tài vụ của hội sinh viên, mọi người nhìn thấy cô, rõ ràng trở lên hơi kỳ quái. Đầu tiên là mấy người làm việc trong phòng, một cô gái cũng làm sang năm hai như Hoắc Yên, bình thường rất thích vây quanh Diêu Vi An, mở miệng khép miệng một tiếng chị Vi An, làm ra vẻ rất thân mật.
"Mau nhìn." Tạ Lâm Nghiễn thúc giục một câu, bàn tay hắn từ gáy nàng trượt tới cổ, để cho nàng không gian quay đầu."Bây giờ ta liền xem, ngươi nhưng tuyệt đối đừng hôn ta."Tuy dùng từ giống như rất sợ hãi, giọng nói lại rõ ràng khinh Sở Nghiêu Nghiêu vẫn cẩn thận quay đầu, mặt nàng nhẹ nhàng kề trên ngực Tạ Lâm Nghiễn, quay sang hướng đàn heo con heo dồn chung một chỗ, thở hổn quanh rất tối, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ có thể mơ hồ thấy trên người chúng nó dính đầy bùn đất và cỏ chúng nó đều cẩn thận lẫn sợ hãi nhìn quanh bốn như không có vấn đề gì? Trừ ánh mắt sợ hãi kia quá giống con người, Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không cảm thấy chúng nó có nhân tính, cũng có thể có thể là bởi vì sống chưa tới nửa đời, nàng chưa từng chân chính quan sát kỹ càng loài Nghiêu Nghiêu lại quay đầu lại nhìn Tạ Lâm Nghiễn, giọng nói chân thành "Ta thật sự không nhìn ra được cái gì."Tạ Lâm Nghiễn trầm mặc, trầm mặc không nói gì biểu đạt hắn không biết nói gì với Sở Nghiêu Nghiêu."Được rồi, là ta đánh giá cao ngươi."Sở Nghiêu Nghiêu có chút bất mãn "Hừ" một Lâm Nghiễn thấy thế cười nhẹ, ngược lại hỏi "Phù lục ta đưa cho ngươi còn thừa nhiều không?"Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu "Còn có rất nhiều.""Tốt." Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu cho lắm "Muốn đánh sao? Đánh với ai? Với heo?""Có lẽ, lát nữa ngươi đợi ở chỗ này đừng động."Tạ Lâm Nghiễn rút cánh tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu Thần và Chu Cố đều không nhìn sang bên lẽ là hiểu lầm đôi tình nhân hiện tại đang thân mật, sợ nhìn phải hình ảnh làm cho người ta xấu Nghiêu Nghiêu xê dịch sang bên cạnh, dựa vào sát nhìn Tạ Lâm Nghiễn đứng dậy, thậm chí lấy trường uyên từ trong không gian trữ vật đó vì ngụy trang thành đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang nên hắn không đeo trường uyên trên Thần và Chu Cố cũng không chú ý, nhưng đàn heo lại ồn ào náo loạn, tựa hồ cảm thấy nguy hiểm sắp tới."Tranh —!" Sắc lạnh chợt lóe, trường uyên rời độ của Tạ Lâm Nghiễn rất nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ thấy một tàn ảnh màu trắng, nhìn kỹ lại thì lưỡi kiếm thượng đã dính vết máu. Tạ Lâm Nghiễn chọn một con heo, dùng mũi kiếm rạch từ đầu kéo đến đuôi, trực tiếp rạch mở lưng con con heo rừng khác thấy thế thì hoảng sợ gào thét, chúng nó căn bản không có ý công kích Tạ Lâm Nghiễn, trái lại hoảng sợ chen nhau chạy trốn tán loạn, rất nhanh liền chạy ra khỏi ngôi miếu cũ tĩnh lớn như vậy, Việt Thần, Chu Cố không thể không nghe họ cũng ý thức được không đúng, đứng dậy đi tới chỗ Tạ Lâm Nghiêu Nghiêu theo lời Tạ Lâm Nghiễn chờ ở bên cạnh đống cỏ khô không nhúc nhích."Tạ sư huynh, làm sao vậy?" Việt Thần không hiểu hỏi, nghi ngờ nhìn con heo rừng nằm trên mặt đất kia "Con heo này có vấn đề gì sao, vì sao lại ra tay với nó?"Tạ Lâm Nghiễn không trả lời, hắn cúi đầu dùng kiếm đẩy da heo ra, rất nhanh, từ phía sau khe hở ở lưng lộ ra một cánh là cánh tay của nữ nhân, ngón tay còn đang run rẩy, hiển nhiên là còn Cố bị một màn này doạ sợ, cả kinh nói "Con heo rừng này ăn người!""Không phải." Tạ Lâm Nghiễn phủ tiếp tục dùng kiếm lột da heo nhanh, một con người hoàn chỉnh lộ là một nữ nhân, cả người loã lồ, co quắp cuộn ta hô hấp khó khăn, cơ thể cũng theo nhịp thở lúc lên lúc tấm da heo kia thì giống một bộ y phục bị cởi ra, nằm phịch bên mặt bụng không có nội tạng, cũng không có bất kỳ cái gì, chỉ có tấm da như nữ nhân này được mổ ra từ trong bụng rừng, không bằng nói Tạ Lâm Nghiễn chỉ lột ra một tầng da heo mà Thần và Chu Cố đều hít một hơi khí Nghiêu Nghiêu ở một bên cũng ngây là cái thao tác gì, vì sao muốn đưa bản thân vào trong một tấm da heo, ngụy trang thành heo có chỗ gì tốt?Hô hấp của nữ nhân từ kịch liệt đến yếu ớt, đến cuối cùng, chậm rãi biến điệu của Tạ Lâm Nghiễn rất lãnh đạm "Nàng ra chết rồi."Hơn nửa ngày, Việt Thần mới giật mình nói "Ta biết cái này, đây là một loại cấm thuật có xuất xứ từ Trụy Ma Uyên, tên là cả người lẫn vật thuật, có thể nhét một người vào trong túi da của bất kỳ loại động vật nào. Từ đó, người ấy chỉ có thể sống như động vật, một khi có ai đó muốn cứu bọn họ ra khỏi túi da, mất đi túi da bọn họ sẽ giống cá mất đi nước, rất nhanh sẽ chết.""Vẫn còn có cấm thuật ác độc như thế!" Chu Cố giật Thần nói "Ta cũng là ngẫu nhiên đọc qua trong một quyển sách, song trong sách này rõ ràng đã nói, loại cấm thuật này đã sớm thất truyền trong chiến tranh chính tà 400 năm trước.""Vậy vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Chu Cố Thần lắc đầu, hắn lại đi hỏi Tạ Lâm Nghiễn "Sao Tạ sư huynh lại phát hiện điều này, ta không hề phát hiện ra.""Đó là bởi vì..." Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc ngẩng đầu lên, mặt hắn ngược sáng khiến Việt Thần và Chu Cố trong cái nhìn đầu tiên không thấy rõ ánh mắt của hắn."Bởi vì người bị cả người lẫn vật thuật cuối cùng, là do ta giết."Vừa dứt lời, Việt Thần, Chu Cố rốt cuộc thấy rõ mặt Tạ Lâm Nghiễn, hai người đều kinh hô một tiếng."Tạ sư huynh, sao mặt của ngươi lại thay đổi?!"Lời này khiến Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, nàng nhanh chóng ngồi thẳng dậy nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn, vừa lúc nhìn thấy mặt hắn, đó là mặt thật của ra hắn để lộ ra diện mạo vốn có của hắn, trong đẹp đến cực hạn mang theo sát khí dày Nghiêu Nghiêu giật mình, nàng theo bản năng sờ mặt phải nàng cũng biến về dáng vẻ ban đầu đợi nàng phản ứng, nàng đã nhìn thấy trường kiếm trong tay Tạ Lâm Nghiễn đâm về phía Việt Thần và Chu nhiên, Tạ Lâm Nghiễn muốn giết bọn họ."Xì" một tiếng, dưới ba cặp mắt hoảng sợ, lưỡi kiếm đâm vào cơ thể Việt Nghiêu Nghiêu bật dậy, nàng muốn tiến lên ngăn cản, lại biết mình căn bản không thể ngăn cản Tạ Lâm là Tạ ma đầu, hắn muốn giết ai, làm sao Sở Nghiêu Nghiêu nói vài câu là có thể khuyên Việt Thần từ đầu đến cuối căn bản không có ác ý gì với hai người họ, nhưng là Tạ Lâm Nghiễn vẫn muốn giết bọn chính là người như vậy, trước giờ đều chưa từng thay kiếm từ trong lồng ngực Việt Thần rút ra, mang ra một đường máu, bị đêm tối nhuộm thành màu đen thậm chí không thể phát ra một tiếng hét thảm đã ngã gục, giống lần Sở Nghiêu Nghiêu chết như kiếm lagm vỡ tâm Nghiêu Nghiêu vừa định mở miệng gọi tên Tạ Lâm Nghiễn, đột nhiên có một bàn tay vươn ra từ phía sau lưng bịt chặt miệng nàng lại, lôi nàng vào trong bao Nghiêu Nghiêu điên cuồng giãy giụa, nhưng sức lực nàng so với người bắt nàng tựa như đá chìm đáy biển, không hề hữu phải chứ, chỗ thế này cũng có kẻ buôn người???"Tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh một chút đi!" Một giọng nói lo lắng của thiếu niên ở phía sau Sở Nghiêu Nghiêu truyền đến, chính là người che miệng Nghiêu Nghiêu cũng không giãy giụa thật, có kẻ buôn người nào lúc bắt cóc người khác chính mình cũng nằm trong bao tải kia thấy nàng rất phối hợp cũng buông lỏng tay che miệng và tay giữ cánh tay này Sở Nghiêu Nghiêu mới phát hiện, nàng cũng không phải bị bắt vào trong một cái bao tải, không gian xung quanh vậy mà rất lớn, giống một cái lều xoay người lại, nhìn về phía người bắt nàng vào tay đối phương cầm phất trần, một tay giơ ngọn nến, ánh lửa nhảy nhót chiếu từ cằm hướng lên trên có hiệu ứng vô cùng kinh Nghiêu Nghiêu nuốt nước bọt, hỏi "Ngươi là ai?"Thiếu niên cười cười "Tỷ tỷ, tỷ chớ khẩn là đệ tử Thánh Đạo Cung, ta tên là Lý Từ Tuyết, ta xuống núi để trừ ma."Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở dốc, hồi lâu không nói câu nói Thánh Đạo Cung đã sớm lánh đời, lại không nghĩ rằng có thể gặp ở nơi như thế nữa thiếu niên trước mặt trông cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tươi cười đơn thuần, trông rất dễ lừa."Tỷ tỷ, tỷ đừng khẩn bố linh bảo có thể ngăn cách ma khí, ngọn nến trong tay ta là nến trừ tà, ma vật bình thường đều không dám tiến gần."Sở Nghiêu Nghiêu vẫn không mở miệng, nàng dùng thần thức bạc ngược của mình quan sát thiếu niên một phen...Hoàn toàn không nhìn ra tu vi hắn là tình huống này, hoặc là hắn hoàn toàn không có tu vi, hoặc là tu vi của hắn đối với Sở Nghiêu Nghiêu mà nói là bí tình huống hiện tại, hiển nhiên là vế Từ Tuyết hiển nhiên phát hiện ý đồ của Sở Nghiêu Nghiêu, hắn cũng không giận, cười ngây ngô vài cái, rất thẳng thắn thành khẩn nói với Sở Nghiêu Nghiêu "Tỷ tỷ yên tâm đi, ta là Kim đan hậu kỳ, những ma vật kia căn bản không đủ làm ta sợ hãi."Sở Nghiêu Nghiêu "..."Mười lăm mười sáu tuổi Kim đan hậu kỳ? Đây là thiên tài từ đâu đến?"Tỷ tỷ, tỷ còn chưa nói tỷ tên gì đâu?" Thiếu niên rốt cuộc ý thức được vấn đề, sau khi Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn kéo vào thì một câu cũng còn chưa nói."...!Ta tên Sở Nghiêu Nghiêu.""Hoá ra là Sở tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, ta rất lợi hại." Thiếu niên lắc ngọn nến trong tay mình, mặt đầy tự tin nói với Nghiêu Nghiêu không biết nên nói là hắn dễ gần hay là ngốc, thật lâu mới nói "Tại sao ngươi đột nhiên lôi ta vào.""Ta đương nhiên là đang cứu tỷ! Tỷ không phát hiện kẻ cuồng sát bên ngoài đang bắt đầu đại khai sát giới sao?" Gương mặt Lý Từ Tuyết nghiêm túc, nói y như Sở Nghiêu Nghiêu nhếch lên, kẻ cuồng sát là đang nói Tạ Lâm Nghiễn? "Sao hắn lại thành kẻ cuồng sát?"Vị này không nhìn ra nàng và Tạ Lâm Nghiễn là một bọn sao?"Tỷ không thấy thanh kiếm kia của hắn dính bao nhiêu sát khí sao? Loại sát khí dày đặc kia cũng không phải giết yêu thú hay ma vật có thể tụ đã giết rất nhiều người, hơn nữa thanh kiếm kia căn bản không phải sát kiếm, rõ ràng là một thanh kiếm chính khí lẫm liệt, nhưng giết nhiều người như vậy, điều này nói nên cái gì?" Thiếu niên phe phẩy phất trần trong tay, nói chuyện lấp lửng."Nói rõ cái gì?" Sở Nghiêu Nghiêu theo lời hắn nói hỏi một câu."Nói rõ hắn đi lệch đường, hắn vốn nên đi chính đạo lại lệch qua sát như thế không bị thiên đạo khống chế, là kẻ liều mạng, rất đáng sợ."Sở Nghiêu Nghiêu âm thầm đánh giá thiếu niên, lời của hắn Sở Nghiêu Nghiêu căn bản không nhìn ra, nàng cũng chưa từng nghe ai đánh giá Tạ Lâm Nghiễn như lời của thiếu niên cùng miêu tả Tạ Lâm Nghiễn trong nguyên tác rất giống hắn nhìn ra được? Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Lý Từ Tuyết này có cái gì đó không rằng Kim Đan hậu kỳ đối với con gà như Sở Nghiêu Nghiêu mà nói là rất Tạ Lâm Nghiễn tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hắn sao có thể bị đứa con nít này nhìn thấy vận mệnh chứ?Trong màn rất tối, ngon nến trong tay thiếu niên là ánh sáng duy cử động khiến Sở Nghiêu Nghiêu có thể nhìn rõ mặt của quan rất anh tuấn, mặt mày xuất trần, đôi mắt sáng sủa trong veo, phụ trợ cho dáng vẻ không dính khói lửa nhân gian này càng nồng không phải là ánh sáng ngọn nến chiếu qua quá kinh dị, hắn trông thật sự giống tinh với Tạ Lâm Nghiễn vẫn kém một chút."Vậy sao ngươi chỉ cứu một mình ta?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi."Năng lực của ta, chỉ có thể cứu được một mình tỷ, hai người kia nhất định phải chết, cái tên cuồng sát kia mặc dù chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ, nhưng rõ ràng là hắn cố ý ép tu vi của mình vi thật sự của hắn ta không nhìn ra, rất có thể đã đến Hóa Thần kỳ, ta không phải là đối thủ của hắn." Thiếu niên chớp mắt, nói rất nghiêm túc."Hóa Thần kỳ? Trên đời không phải là không có Hóa Thần kỳ sao?""Có có!" Thiếu niên gật đầu "Chẳng qua Hóa Thần kỳ đều áp chế tu vi của mình xuống Nguyên Anh hậu kỳ, bằng không một khi đột phá, sẽ không độ được thiên kiếp."Sở Nghiêu Nghiêu lần đầu tiên được chuyện này, nàng nghi ngờ nhìn thiếu niên, không hiểu cho Từ Tuyết lại nói "Vốn dĩ chỉ cần chăm chỉ tu luyện là có thể thuận lợi vượt qua thiên thiên đạo thế giới của chúng ta có chút vấn đề.""Vấn đề gì?""Nó nhập ma." thiếu niên giảm âm lượng xuống, giống như đang nói bí mật gì đó "Chính xác mà nói, trước khi một vị thiên địa cộng chủ nhập ma, hắn phân chia thành hai bộ phận, một cái tạo thành thiên đạo, một cái tạo thành Trụy Ma Uyên, trừ phi có thể rút Trụy Ma Uyên ra khỏi thế giới của chúng ta, bằng không, thế giới này sẽ không có ai có thể thành công phi thăng nữa.".
câu chuyện thiếu niên chương 50