Các thế giới nhiệm vụ của quyển 1 gồm: 1. Xin chào, giáo thảo đại nhân 2. Chào ngài, thiếu tướng 3. Sủng phi đương đạo 4. Tổng tài hắc đạo 5. Đả đảo nam sủng 6. Thứ nữ trọng sinh 7. Boss biến thái 8. Boss là gian thần 9. Đế vương hắc ám 10. Tu chân Mary Sue 11.
Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương - Rose Killer ~ Chương 9 . A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence
Ngài xem, nó hơi khiếm nhã không hợp với phong cách quý tộc của ngài đâu. - Im lặng hoặc ta sẽ quăng em xuống. Adalwen cao lớn thẳng tắp đứng trên lưng con rồng. Trên vai anh là một cô gái, chuẩn hơn là một bé gái bị vác như bao tải. Một cơn gió lớn thổi qua, váy tung bay
L2RvYy10cnV5ZW4vcmV1cC1odXlldC10aGUtY3VhLW1hLWNhLXJvbmctdnVvbmcvY2h1b25nLTE1LTY2MzgyNzE5Mi5odG1s. Tùy Chỉnh
L2RvYy10cnV5ZW4vcmV1cC1odXlldC10aGUtY3VhLW1hLWNhLXJvbmctdnVvbmcvY2h1b25nLTQyLXR1eWV0LTY2Mzk4MDU3Ni5odG1s. Tùy Chỉnh
Đăng bởi: 19Minniee 1162330 - 133228 - 200 [ĐANG BETA] Nguyên tác : Pháo hôi tác tệ hệ thống ( mau xuyên ) Tác giả : Quất Tử
Huyết Chi Dụ Hoặc của tác giả Thủy Bố Ổ thuộc thể loại truyện Ngược, Truyện Đam Mỹ được cập nhật nhanh nhất tại Truyenff. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Thể loại: hiện đại, Huyết tộc, ma cà rồng mỹ công X nhị hóa thụ, có thịt, manh văn, ngược nhẹ, HE
Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương chương 53 | Đọc Chương 53 - Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương full - doc truyen Huyet ThA Cua Ma CA Rong Vuong chương 53 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Truyện Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương nhân vật chính từng yêu suốt 30 năm, cũng là người chỉ xem nhỏ là một quân cờ không hơn "Bằng tham vọng của mình, ta đã nuôi dưỡng một đóa hồng hoàn mĩ nhất để dùng nó giết chết kẻ thù của ta, nhưng biết làm thế nào khi ta đã bất cẩn yêu cuộc đời mình, ta luôn nghĩ mình không làm sai điều gì, nhưng có lẽ không phải vậy, bởi cái sai lớn nhất của ta chính là đã quá nhân từ và bao dung. Các người đã một mực xử tử ta thế nào, trên Quãng Trường Chết đòi đóng đinh thiêu sống ta ra sao? Tha? Các người còn có tư cách cầu xin ta sao?Lúc ta đau, có kẻ nào đoái nhìn đến ta? Lúc ta xin các người, các người có một lần rũ lòng thương mà cho ta lối thoát? Các người hỏi tại sao ta lại thành thế này sao? Là định mệnh ép ta, là các người ép ta, những người ta yêu thương cũng ép ta.
Nhỏ không biết tại sao trái tim mình lại chệch nhịp thế này...Là do câu nói "Vì em, tôi chấp nhận từ bỏ làm thợ săn, trở thành ma cà rồng, chỉ để được bên em mãi mãi."Hay do đôi bàn tay nhỏ bé đập tan mọi xiềng xích đau đớn, thân thể lạnh lẽo ôm ấp cứu nhỏ khỏi hàng ngàn ma cà rồng chỉ đang trực chờ xử tử nhỏ "Chỉ cần có thể bảo vệ được nụ cười của chị, tôi sẵn sàng chống lại cả thế giới ma cà rồng, tính thêm luôn bảy tỷ người ngoài kia cũng chẳng sao."Hay là khuôn mặt dịu dàng của người nhỏ từng yêu suốt ba mươi năm, cũng là người chỉ xem nhỏ là một quân cờ không hơn "Sai lầm lớn nhất trong một ngàn năm trăm năm cuộc đời ta là đã đẩy người con gái ta yêu vào vòng tay kẻ khác. Bây giờ, quyền lực lẫn sức mạnh, ta không cần nữa, ta đến đây chỉ để mang người ta yêu trở về."Và có thể hay không, là sự im lặng của kẻ cao ngạo ngồi trên ngôi cao ấy, chỉ hờ hững đưa ánh mắt xanh băng lãnh không chứa chất cảm xúc nhìn xuống thân thể nhỏ đang đau đớn rỉ máu trong sợi dây xích của tử thần.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để buổi sớm bình minh cuối hạ đầu thu tại thành phố Strasbourg diễm lệ của nước Pháp, nắng vàng êm dịu trải đều khắp nơi, phủ lấy những ngôi nhà gỗ thơ mộng trên những con vườn của một căn nhà gỗ nằm cạnh bờ sông uốn lượn, có một chàng trai khoảng đôi mươi đang ngồi uống trà. Đôi mắt màu ngọc xanh biển êm dịu của anh khiến nắng vàng cũng phải e thẹn, khóe môi đỏ trên làn da trắng gần như luôn luôn mĩm cười, khuôn mặt đó không khỏi khiến người khác hình dung anh như vị thần Balder trong thần thoại Hy Lạp - vị thần đẹp trai, lương thiện và luôn làm cho thế giới tốt đẹp hơn."Thưa ngài Ceref đáng kính, tôi không nghỉ ngài nên tiếp tục giữ lấy đóa hồng mà ngài nuôi dưỡng cho riêng mình nữa đâu" chàng trai ngồi cạnh đó lên tiếng mỉa mai. Gã mặc quần jean với áo somi trắng, trông gã như một kẻ bất cần đời đang cố tỏ ra phép lấy một ngụm cafe, Ceref đáp lại "Ta chân thành cảm ơn vì sự tận tình của ngươi đấy, Ryder!".Ryder khẽ cười, quả nhiên Ceref vẫn là Ceref, câu trả lời của anh ta nghe có vẻ tế nhị và lịch thiệp vô cùng, tuy nhiên chỉ có những kẻ hiểu anh mới nhận ra ý nghĩa thực sự của nó là "Ngươi không cảm thấy phiền phức khi đi từ Anh sang Pháp chỉ để nói những thứ này sao?"."Dĩ nhiên, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng ngài vẫn ổn thôi. Ngài biết đấy, được phục vụ cho ngài chính là vinh hạnh của tôi".Nụ cười vẫn ngự trên môi Ceref, anh không nói gì, chỉ xoay lưng đi vào nhà, để lại Ryder phía sau đang nở nụ cười hài lòng. Gã biết, Ceref sẽ làm dậy thôi nào”.Ceref cất giọng khẽ gọi, giọng nói anh ấm áp như muôn ngàn tia nắng sưởi ấm cõi lòng của bất kì ai, đặc biệt là cái cô bé đang nằm ngủ như chết trên giường đang ngủ như chết, hàng mi dài dù nắng sớm chiếu vào cũng chẳng hề hấn gì, đôi môi đỏ của nhỏ không ngừng nói mớ “Lyn sẽ làm cho anh một cái bánh thật là to, một bánh thật to”.Nhìn người con gái trước mặt, khuôn mặt Ceref lại càng dịu dàng, anh tiến lại, đưa tay chạm vào bờ vai nhỏ nhắn của cô, nhẹ lay “Dậy thôi”.Có vẻ như giọng nói ấm áp nhẹ nhàng kia rất có trọng lực với Lyn, nhỏ nhẹ nhàng mở mắt. Một đôi mắt hai màu- bên trái là màu xanh như những người Tây Âu chính thống, còn bên phải là màu đỏ, trong đôi mắt màu đỏ chứa một cái vòng nhỏ màu tím vẽ nhiều ấn kí phức tạp - đó chính là ấn chú phong ấn năng lực ma cà rồng của Lyn.“Anh …” nhỏ khẽ đưa tay dụi mỗi buổi sáng, Ceref hôn nhẹ lên trán nhỏ, đưa tay lấy miếng gạt được thiết kế để che đi bên mắt phải dị thường kia đeo lên cho nhỏ “Lần sau ta nghĩ em nên đeo bịt mắt kể cả khi đi ngủ, để người khác thấy thì không hay đâu”.Lyn lè lưỡi tinh nghịch “Dù sao cũng đâu ai có khả năng đánh thức em ngoài anh”.“áhhhhhhhhhhhhh”Bỗng dưng như nhớ ra chuyện gì, nhỏ thét toáng lên muốn sập nhà, sau đó ôm lấy gối mếu máo như sắp khóc“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 1500 của anh, em đã tự hứa sẽ làm cho anh một cái bánh thật to, vậy mà em lại ngủ quên. Huhu..”.Thấy bảo bối như vậy, Ceref mĩm cười ân cần, vuốt lấy mái tóc vàng tuyệt đẹp luôn thơm tho của nhỏ, anh nói“Lyn không nói anh cũng quên. Đừng có vậy nữa, xem xem, em bao nhiêu tuổi rồi hả?”.Lyn ngẩng cao đầu như muốn được vuốt tóc nhiều hơn “17 ạ”.“Mười bảy?” một cái gõ nhẹ rơi xuống đầu nhỏ “Là 117”.Bị gõ đầu như thế, nhỏ không hề tỏ ra giận dỗi gì, ngược lại tươi cười nhiều hơn, mái tóc vàng tôn lên làn da trắng hồng cùng nụ cười tỏa sáng “Anh cũng biết là em lớn rồi sao? Vậy mà luôn xem em là một đứa con nít. À mà anh nè, hôm nay em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh”.Ceref nhẹ nhàng vuốt tóc nhỏ, khuôn mặt của anh hoàn hảo ở mọi góc cạnh khiến người khác phải ngộp thở, đôi môi mỏng đỏ thắm nổi bật trên làn da trắng như men sứ - đặc trưng của vampire, đôi mắt màu ngọc xanh biển êm đềm ngọt ngào luôn dịu dàng triều mến khi nhìn hạnh phúc lao vào lòng Ceref nhõng nhẽo, mặc dù nơi đó luôn lạnh lẽo bởi thân nhiệt của ma cà rồng lạnh như nước đá nhưng nhỏ không quan tâm. Đây là Ceref của nhỏ, là hạnh phúc của nhỏ, là cuộc đời vĩnh hằng của nhỏ. Kể từ 100 năm trước, nhỏ đã trở thành một ma cà rồng bất tử mạnh mẽ, nhưng nhỏ chẳng có tham vọng gì đâu, ước mơ nhỏ bé của nhỏ chỉ có duy nhất một điều thôi ah, đó là mỗi sáng sớm vừa mở mắt ra là đã thấy Ceref dịu dàng của nhỏ ở bên cạnh, mỗi ngày, mỗi sáng đều được anh gọi dậy, được anh hôn lên trán, chỉ có bấy nhiêu thôi là quá đủ Lyn lại không hề biết rằng, bao nhiêu đó đối với Ceref vẫn luôn luôn là không nụ cười xinh đẹp tuyệt trần của nhỏ, trái tim Ceref đau quặng, nhưng anh tuyệt đối không cho phép bản thân mình yếu đuối. Để có thể khôi phục lại quyền lực, ngồi lên ngôi vua của ma rồng, trở thành Amory đại đế, anh không thể không sử đụng đến Lyn. Phải, mục đích anh cứu Lyn năm đó chính là để Lyn trở thành quân tốt của mình, trở thành đóa hồng chết chóc dẫn anh đến ngôi cao quyền tay anh run run ôm lấy nhỏ rồi lại siết thật chặt như thể đó là cái ôm cuối cùng của hai người. Anh biết, anh phải làm Lyn tổn thương, thậm chí đẩy nhỏ vĩnh viễn rời xa anh, nhưng chỉ cần có thể đoạt lại ngôi vua, dù Lyn có chết anh cũng không hối giờ đã đến thời điểm đó.“Anh cũng có chuyện muốn nói với Lyn” Ceref buông nhỏ ra, bởi vì cứ để cho nhỏ ôm thế này, anh sợ mình không cầm được lòng mà tự tay phá bỏ kế hoạch đã chuẩn bị suốt gần 1000 năm ngơ ngác nhìn anh, tia hạnh phúc trong lòng nhỏ tắt ngũm, một cảm giác bất an bỗng dưng ập đến. Nhỏ đã sống chung một mái nhà với Ceref suốt 30 năm dưới vai em gái của Ceref, nhỏ rất hiểu Ceref, ánh mắt luôn dịu dàng kia chưa từng nghiêm túc đến không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng có một dự cảm không lành, rằng... nhỏ sẽ phải rời xa Ceref. Vì thế nhỏ cố mĩm cười nhìn anh, rồi nhảy xuống giường"Nếu làm em buồn thì... anh đừng nói nhé" rồi bỏ chạy thật nhanh với hi vọng không bị Ceref bắt chỉ chạy được một đoạn thì trong một cái nháy mắt nhỏ đã bị Ceref bắt lại, cánh cửa phòng và cửa sổ khép chặt. Ceref giữ tay nhỏ rất chặt, áp nhỏ vào tường"Em không thể trốn tránh được đâu Clionadh" đó chính là lần đầu tiên Ceref gọi thẳng tên của Lyn. Cái cách gọi lạ lẫm đó làm trái tim Lyn như thắt nuốt nước mắt vào trong, Lyn nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói "Em... không muốn rời xa anh... Ceref"Nghe câu nói này từ người con gái mình yêu, ai có thể kìm lại được sự hạnh phúc đó. Nhưng trong trường hợp này, câu nói đó như một con dao đâm vào tâm can buông Lyn ra, tuy nhiên ngay lập tức, anh lại biến ra một đống dây trói Lyn lại, cố định nhỏ trên vách tường."Có phải em đã từng thắc mắc, tại sao một dòng thuần như ta lại ở thế giới con người đúng không? Có phải em vẫn luôn thắc mắc rằng tại sao ta buộc em là một ma cà rồng mà phải học kĩ năng của một thợ săn đúng không? Bây giờ ta sẽ nói cho em biết".Lyn ra sức dãy dụa trên tường nhưng vô ích, Ceref là một ma cà rồng mạnh, phá giải pháp thuật của anh là chuyện không tưởng, huống gì năng lực ma cà rồng của nhỏ đang bị phong ấn. Nhỏ muốn nói nhưng lập tức bị một sợi dây trói khác từ dưới đất trồi lên bịt miệng lại."Lyn, tên đầy đủ của ta là Ceref Demon Amory".Lập tức những động tác giãy giụa của nhỏ đứng khựng mở to tròn mắt kinh ngạc đến mức những âm thanh khe khẽ do không nói được kia đứng khựng ở cổ họng. Nhỏ không nghe nhầm chứ? Amory? Nhỏ biết dòng tộc này, mà không chỉ nhỏ, mà mọi ma cà rồng trên thế giới này đều – dòng dõi hoàng gia chính thống Demon Amory hay người ta còn gọi là Amory đại đế, vị vua đang trị vì vương quốc ma cà rồng. Gia tộc chính thống này hiện chỉ có bốn thành viên, nếu xét ở độ tuổi của Ceref thì chắc chắn chỉ có thể là một phản bội đã bị gạch tên ra khỏi dòng thuần hoàng gia, trục xuất khỏi xứ sở vampire – vương tước Ceref Demon Amory, anh ruột của Leus Demon gian lặng thinh đến mức có thể nghe được tiếng xột xoạt của những sợi dây trói. Khuôn mặt Ceref vẫn mang một nét đẹp dịu dàng triều mến nhưng trong ánh mắt kia lại chứa một sự băng lãnh cay nghiệt.“Chỉ vì mẹ ta không phải hoàng hậu chính thống mà ông ta đã tước đi quyền thừa kế của ta. Amory đại đế II thống trị thế giới vampire là của ta chứ không phải của thằng nhóc em trai ta… em hiểu không? Clionadh? Bây giờ đã đến thời điểm đó, ta sẽ cướp lại những gì vốn thuộc về mình”.Nói rồi Ceref ngửa cổ bật cười, anh tiến lại, đưa tay vuốt lấy bờ má của Lyn, đồng thời đôi môi mỏng lướt qua chiếc cổ nhỏ bé của nhỏ“Em cũng biết mình sở hữu dòng máu thế nào mà Clionadh, thậm chí ta – kẻ có sức mạnh sánh ngang với vua ma cà rồng cũng chưa một lần dám bén mãng đến máu của em. Bởi thế … kế hoạch của ta, em chính là chủ chốt”.Lyn run sợ nhìn người con trai trước mặt. Đó có phải là Ceref vẫn hằng luôn dịu dàng với nhỏ không? Một ma cà rồng chẳng bao giờ hút máu con người, một ma cà rồng vô cùng dịu dàng khiến cho hầu nữ của nhà cũng phải phát cuồng. Vậy tại sao?Cái gì mà Amory đại đế, cái gì mà giành lại quyền lực. Nhỏ không hiểu cũng không muốn hiểu. Làm ơn đi mà, nói rằng anh đang đùa với nhỏ ra sức lắc đầu, những tiếng “ưm … ưm” yếu ớt phát ra từ nhỏ.“Em còn không muốn hiểu sao? Lyn, ta nuôi dạy em, huấn luyện em, chỉ để em giúp ta mà thôi, hay nói cho dễ hiểu … từ đầu đến cuối, em chỉ là một con cờ của ta… không hơn”.Lyn nhớ có một lần mình sơ ý bị trúng đạn bạc – thứ có thể giết chết ma cà rồng, nhỏ nhớ nhỏ đã đau đớn như thế nào, nhưng cảm giác đau đó hoàn toàn không bằng một góc của cảm giác bây thân Lyn lạnh ngắt, tai nhỏ ù đi, mắt trái bị tuyến lệ làm cho nhạt nhòa Rắc!Nhiệt độ trong phòng giảm đột ngột, những âm thanh rắc rắc cứ thế vang lên, hơi lạnh không biết từ đâu xông lên rồi chỉ vài giây sâu, đồ vật trong phòng bắt đầu đóng sợi dây trói của Ceref theo đó cũng bị đóng băng rồi nhanh chóng vỡ tan ra, Lyn đặt bàn chân trần lên sàn nhà băng giá, tay siết chặt mép váy “Em … là một quân cờ của anh sao?”.Ceref nhất thời cau mày “Đúng là em đang mạnh lên từng ngày, đến cả dây trói của ta em cũng …”.“Trả lời em đi” Lyn thét lên, trong phòng gió tuyết bắt đầu nổi lên, nơi bàn tay nhỏ phất qua băng đóng lại dày đặc.“Phải” chỉ một chữ ngắn gọn từ miệng Ceref, Lyn như chết Rắc!Tách! Tách!Băng vỡ ra, rồi tan biến dần trong không khí, một chiếc cầu vòng đẹp rực rỡ xuất hiện chắn giữa hai người “Jupiter Demon Amory, đệ nhất hoàng tử của Vampire’s World - cháu trai của ta, vừa sinh ra đã được tiên tri sẽ trở thành ma cà rồng mạnh nhất thế giới, hãy dùng máu của em … để giết hắn”..Lyn, ta xin lỗi, nhưng ta xin thề với em, đợi sau khi ta lấy lại được quyền lực, trở thành đế vương của ma cà rồng, ta sẽ mang em trở về bên ta, trở thành vương hậu của ta, bên ta mãi mãi.
Trong khu vực dành cho nội bộ giáo viên trường Vampire Knight, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt ông nhìn ra hàng cây trải trong màn đêm tưởng chừng như vô tận. Phía sau, giọng cô thư kí xinh đẹp vang lên - Hiệu trưởng, bên trường True Blood báo rằng họ không nhận được học sinh trao đổi, bên trường chúng ta cũng không thấy học sinh trường họ đến, đã cử người đi tìm kiếm, nhưng lại không hề thấy tung tích đâu. Thêm một điều đáng chú ý khác, gần đây bảo vệ đã phát hiện được khu rừng gần trường có dấu vết của thợ săn, trùng hợp chính là muốn ra hoặc vào trường Vampire Knight đều phải đi qua khu rừng già này. Hiệu trưởng khẽ chau mày đôi mày đen, vầng trán trắng nhẵn của ông hơi chau lại "Ý cô là có thợ săn trà trộn vào trường?". Cô thư kí suy nghĩ một chút, trả lời "Chuyện này tôi không dám nói bừa, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải hết sức cẩn thận. Còn chuyện này nữa, nghe các giáo viên báo cáo lại, gần đây không hiểu sao có rất nhiều học sinh ngủ gục thậm chí là ngất xỉu trong giờ học. Theo như chuẩn đoán bên phòng y tế thì một lượng lớn năng lượng của những học viên này đã bị mất đi. Mọi chuyện càng ngày càng rắc rối". Hiệu trường vẫn không có phản ứng gì thái quá, ông chỉ quay người từ tốn ra lệnh "Chuyện có dấu hiệu thợ săn tốt nhất nên giữ bí mật để tránh làm kinh động đến học viên của trường. Còn chuyện vừa báo cáo thì sai người âm thầm quan sát. Cũng sắp lên lớp rồi, cô đi đi". Cô thư kí gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi "Có cần cử người bảo vệ đại hoàng tử và công tước Cedric không ạ?". - Cử người bảo vệ ngài Cedric cho tốt, còn Jupiter điện hạ thì không cần thiết đâu. - Vâng, thưa hiệu trưởng - Cô thư kí cuối người đáp rồi nghiêm chỉnh đi ra. Đợi sau khi tiếng giày cao gót gõ lốc cốc dưới sán khuất hẳn, hiệu trường mới thở dài, khuôn mặt dù đã vài trăm tuổi nhưng vẫn tựa một người đàn ông 30 hiện rõ vẻ mệt mỏi "Một ma cà rồng như Jupiter, muốn tự sát cũng không được". Suốt gần cả ngàn năm nay trường vẫn luôn yên ổn, hoàng tử Jupiter, công tước Cedric và tiểu thư Edana vừa chuyển đến đã xảy ra chuyện, có lẽ lời tuyên đoán về trận đại chiến sắp tới của tộc Astrologer không bao lâu nữa sẽ ứng nghiệm. Trên thế giới này tồn tại rất nhiều dị loài - những sinh vật mà con người vẫn thường gọi là yêu quái trong những câu chuyện cổ tích của họ, nhưng ma cà rồng là loài mạnh nhất và hoàn hảo nhất. Cũng chính vì sự hoàn hảo ấy đó nên những ma cà rồng thường vô cùng kiêu ngạo, mà những kẻ kiêu ngạo nào lại thích cuối đầu trước kẻ khác. Bởi thế, lí do chính yếu nhất khiến dân số ma cà rồng rất ít chính là nội chiến. Cứ khoản một ngàn năm lại có một cuộc nội chiến dữ dội xảy ra chủ yếu là do những ma cà rồng mạnh tranh giành quyền lực với nhau, khiến không biết bao nhiêu những thường dân khác phải bỏ mạng. Một ngàn năm trước vương tước Ceref vì đại đế Amory I không truyền ngôi cho mình mà cho Leus đã nổi dậy đảo chính, trận đó không đến nổi quá lớn, nhưng con số thương vong cũng không hề nhỏ. Nghĩ đến chuyện sắp có một cuộc đại chiến, lại thêm thế lực thợ săn ngày càng lớn mạnh. Ông không khỏi thở dài, chợt cảm nhận có sự hiện diện của ai đó, ông lấy lại sự trầm tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế lót đệm đỏ cạnh đó "Nghe hết rồi sao? Zue!". Một chàng trai từ trong góc tối đi ra, khuôn mặt một nửa trong bóng tối, nửa dưới mờ nhạt trong ánh trăng "Đừng có gọi cháu bằng cái tên đó". Hiệu trưởng cười khổ "Đến bao giờ cháu mới hiểu chịu hiểu cái chết của Anne và Alice không phải lỗi tại cháu, hả đại hoàng tử?". Jupiter từ từ bước ra ngoài, khuôn mặt hoàn hảo của anh ngước về phía ánh trăng, đôi mắt ngọc xanh biển dù anh trăng rọi vào thế nào cũng chẳng thấy ánh sáng. Hiệu trưởng tiến đến, nhẹ đặt tay lên vai anh - Ta biết đức vua và hoàng hậu đưa cháu đến đây là để cháu học cách điều khiển được sức mạnh đó, Jupiter, ta cũng biết sinh ra mang trong mình sức mạnh khủng khiếp như thế cháu đã phải mệt mỏi thế nào, gánh vác trách nhiệm nhiều đến thế nào. Ta chỉ mong cháu hiểu, bọn ta luôn yêu thương cháu và chưa từng trách cháu về chuyện xảy ra năm đó. - Mặc trăng đã lên cao chót vót nhưng trong phòng Lin vẫn đang cuộn chăn ngủ ngon lành như một con sâu lười. Nếu nói việc gì Lin làm tốt nhất thì đó chính là việc thích nghi với hoàn cảnh sống. Ở thế giới con người, bởi vì hình dạng của nhỏ mãi mãi chỉ luôn là một thiếu nữ tuổi mười sáu, mười bảy tuổi nên cứ phải ba đến bốn năm nhỏ lại chuyển chỗ sống một lần. Cứ thế suốt mấy mươi năm Lin đã quá quen với việc sống ở nhiều môi trường cũng như giờ giấc khác nhau. Bằng chứng là chỉ vừa đến VampireLand hơn 1 tuần nhỏ đã có thể quen với việc ăn ngủ và sống trong bóng tối rồi. “King Koong”. Tiếng chuông cửa thanh thót vang lên đánh thức Lin dậy. Có lẽ nếu là ngày trước nhỏ sẽ không bao giờ bị tiếng chuông như thế này đánh thức đâu bởi trong tâm thức của nhỏ lúc đó luôn luôn có cảm giác an toàn vì Ceref ở bên cạnh. Nhưng bây giờ Lin ở đây, phải một mình chống chọi tất cả, huống chi trên người cũng như trong kí túc xá này chứa những bí mật chết người của nhỏ, nên trong nhỏ đã bắt đầu hình thành tính cảnh giác cao, chỉ mới một thời gian ngắn thôi mà giờ nhỏ đã không còn là cô bé ngủ như chết vô tư lự như ngày nào nữa rồi. Mở mắt ra và rời khỏi chiếc chăn ấm, vốn nghĩ là Emi đến chơi nên Lin chẳng buồn chải tóc hay thay quần áo gì, chỗ bạn bè với nhau nên nhỏ để y nguyên bộ dạng vừa mới ngủ dậy đó bước xuống tầng trệt mở cửa. Lại nói, thứ ma cà rồng dư giã nhất chính là đất đai, cho nên, hoàn toàn khác với kí túc xá chỉ có một phòng nhỏ ở thế giới con người, ở VampireLand, mỗi học viên trong các trường học đều được sở hữu một ngôi nhà một tầng rộng lớn để ở. Lin đưa tay che miệng ngáp một cái, mở cửa "Emi hả?". Vừa đó bàn tay nhỏ bỗng khựng ngay trên núm tay cửa khi nhìn thấy một nữ thần đang đứng trước cửa nhà mình, đôi mắt của nhỏ bất giác tròn xoe dán lên người phụ nữ, chiếc váy màu lam không dây tôn lên vòng 1 đầy đặn của cô, váy dài chấm đất khoét tà lộ ra đôi chân dài trắng ngần, vòng cổ đính một bông hồng lam ôm sát chiếc cổ thon, mái tóc màu xanh lam búi lên tỉ mĩ bằng một cây trâm bằng băng, khuôn mặt xinh đẹp không kém cạnh gì hoàng hậu Diana, đẹp đến mức nhỏ suýt thì ngất. Ôi trời, mới đêm xuống ở đâu ra một thiên thần rơi xuống nhà nhỏ vậy? Đôi mắt như một sự hòa trộn giữa màu lam và màu trắng dịu dàng nhìn nhỏ, môi đỏ như son mềm mại khẽ cười - Xin chào! Lin hơi nghiêng đầu tròn mắt, tóc xanh băng, mắt cũng xanh băng, cài trâm băng ... băng. Glacie!? Ngay khi cái tên này vừa hiện lên trong đầu Lin nhỏ đã ba chân bốn cẳng đóng sập cửa lại, dùng tốc độ nhanh nhất có thể dọn dẹp lại đống chiến trường trong nhà, rồi vèo vèo vệ sinh cá nhân, chải tóc và thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất có thể. - Xin chào lệnh bà - Lin mở cửa ra, vuốt vuốt ngực cúi đầu chào một cách trang nghiêm kính cẩn nhất có thể. Đừng có đùa nhau chứ! Thế nào tự nhiên mẹ của Cedric - phu nhân công tước Glacie lại đứng trước nhà nhỏ? Với thân phận cao quý của bà ấy, nếu đến đây chắc chắn học sinh cả trường phải xếp hàng tung hoa thổi kèn mà đón chào ấy chứ. Làm sao lại chỉ có một mình bà ấy ở đây? Bắt gặp ánh mắt của công tước phu nhân Eira nhìn vào trong nhà mình, Lin liền hiểu ý đứng nép mình qua một bên "Người có thể vào, nhưng cháu nói trước là nó không được sang trọng cho lắm…". Eira mĩm cười bước vào, không khỏi buộc miệng khen "Một cô bé lanh lợi đáng yêu". Một lát sau, hai tách trà nóng đặt lên bàn, ma cà rồng cũng giống con người, họ đều dùng trà để tiếp khách, nghe đâu lí do cho rằng tiếp khách bằng máu là mất lịch sự. Eira nhấm một ngụm trà rồi đặt xuống, mỗi cử chỉ hành động đều toát ra vẻ thanh cao quý tộc khó bì, thuần khiết tựa như một phiền băng - Ta đã nghe Diana nói cháu được Zebric con trai ta biến đổi thành ma cà rồng, nếu đã là như thế, ta nghĩ mình có thể xem cháu như con cái trong nhà, bởi thế cháu không cần quá khách sáo với ta. Lin cười lễ phép ái ngại, gật đầu vâng dạ máy móc, thầm nghĩ phu nhân công tước cao quý không lẽ đích thân đến đây để nhận người thân? Eira nhìn đôi mắt chờ đợi sự thật của Lin, từ tốn nói "Ta nghe mật thám báo lại cháu rất thân với Cedric". - Cũng không hẳn ạ - Lin đáp, đồng thời tự kiểm điểm lại xem mấy ngày vừa qua mình có làm gì sai trái trong mắt các mật thám thăm dò xung quanh không. - Không hẳn? Có lẽ cháu không biết rằng từ trước đến nay thằng bé chỉ giao tiếp nhiều với anh trai nó và Jupiter điện hạ! - Vậy, lệnh bà muốn cháu làm gì sao? - Lin hỏi thẳng, bây giờ nhỏ đã không còn yếu đuối mà chạy trốn nữa rồi, nhỏ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện. Tiếng thở dài của Eira vang lên trong không gian im lặng, bà nói trong sầu muộn, đôi mắt chất chứa những nỗi buồn mênh mông "Hai trăm năm trước Zebric bị thợ săn bắt đi, Cedric vì yêu thương anh trai nó mà lao ra ngoài tim thợ săn, lúc đó nó chỉ mới 14 tuổi nên còn quá yếu đuối. Bởi thế nó suýt bị thợ săn giết chết, may sao ta đến kịp. Nhưng nó lại bị thương quá nghiêm trọng lại thêm cứ nằng nặc đòi ra ngoài tìm Zebric, nên ta phải buộc lòng Băng Hóa nó lại. Một trăm chín mươi lăm năm sau nó tỉnh lại, sức mạnh vốn chẳng thua kém gì anh trai nó, chỉ cần một cái chớp mắt đã có thể trưởng thành. Nhưng nó cứ một mực phong ấn đi một nửa sức mạnh của mình, thậm chí còn sử dụng sức mạnh để kìm hãm sự lớn lên. Lí do cũng là vì lúc trước Zebric đã từng nói rất thích ngắm em trai nhỏ bé, cũng từng nói rằng Zebric muốn nhìn thấy Cedric lớn lên. Chính vì đó nó nhất quyết không chịu lớn lên và giải phóng sức mạnh đang bị kìm hãm lại cho đến khi Zebric quay trở về". Lin cười khổ "Vậy ý người là cháu phải đi khuyên bảo cậu ấy lớn lên cũng như phục hồi hoàn toàn sức mạnh sao?". Eira gật đầu tao nhã "Phải, Cedric yêu mọi thứ thuộc về anh trai thằng bé, nó cũng rất quý cháu. Cháu từng sống ở thế giới con người, hẳn phải biết hiện nay với trình độ khoa học kĩ thuật, con người hoàn toàn có thể đánh bại ma cà rồng. Cedric tuy là dòng thuần nhưng nếu nó không chịu sử dụng toàn bộ sức mạnh, cũng vô cùng nguy hiểm". Lin cũng không muốn dong dài nhiều, thời gian của công tước phu nhân quý giá đến thế, nên nhỏ gật đầu "Cháu sẽ cố gắng hết sức có thể". Eira không ngồi lại lâu, sau khi nói xong chuyện, bà đứng dậy và đi khỏi. Lin mệt mỏi đứng trước gương, từ từ tháo băng gạt mắt xuống, tròng mắt đỏ thẫm như máu của Zebric trong gương đang nhìn nhỏ. Đặt tay lên ngực trái, cảm nhận được hai mãnh ghép của hai trái tim hòa chung một nhịp đập, nhìn từng tấc da trắng hồng đẹp đẽ nhưng chẳng ai biết nó đã từng được chấp nối bởi một lớp da khác. Vẻ bề ngoài của cơ thể này căn bản mà nói, 1/4 là của Zebric. Lin cười nhạt nhẽo, gía như bộ não và linh hồn đang điều khiển thân xác này là Zebric thì tốt biết mấy. - Hôm nay Emi nói sẽ dắt Lin đi tham quan xung quanh thành phố nên nhỏ cũng có chút hăng hái, nhân lúc chưa đến giờ hẹn, nhỏ đem mấy cuốn vở hôm trước mượn Eric đem qua trả cho anh ta, sẵn tiện rủ Eric đi chơi cùng luôn, dẫu sao thì ngồi chung với nhau cả tuần lễ, cả hai cũng đã thân hơn, bên cạnh đó Eric nói cậu ta cũng vừa mới tới VampireLand, nhỏ cho là cậu ta cũng muốn thăm thú đây đó. Ôm ba quyển tập vào lòng, Lin ra khỏi kí túc xá nữ đi qua kí túc xá nam một cách tự nhiên. Ở VampireLand cái khái niệm nam nữ khác biệt gì đó đều không hề tồn tại, bởi xã hội ma cà rồng rất khuyến khích các mối quan hệ nam nữ. Hơn nữa, ma cà rồng dù là nam hay nữ thông thường đều không hề có nhu cầu tình dục cao. Có thể nói, tỉ lệ gia tăng tự nhiên của ma cà rồng còn thấp hơn cả Nhật Bản ấy. Ở trường Vampire Knight, diện tích cây cối vườn hoa là chiếm chủ yếu nên dù muốn đi đâu về đâu đều phải băng qua một vườn cây rộng lớn, Lin vừa dạo bước vừa nghĩ đến vài ngày nữa phải báo cáo với Hoàng Hậu về cuộc sống của Jupiter, nhỏ hơi gãi đầu. Cái tên đáng ghét ấy! Rõ biết hoàng hậu Diana sai nhỏ làm giám sát viên cho anh ta, vậy mà anh ta còn buộc nhỏ ở trường phải tỏ ra không quen biết nhau, không được lại gần anh ta, vậy thì biết báo cáo quái gì đây chứ? Vừa nghĩ đến cái tên đó liền thấy anh xuất hiện trước mắt, Lin rũa thầm "Sao mà hay thế không biết? Nghĩ đến tiền mà xuất hiện ngay thế này thì tốt quá đúng không?". Jupiter bước đến, khuôn mặt vẫn bất cần đời mệt mỏi nhưng lại điên đảo vạn vật xung quanh như mọi khi. Mà, Lin thấy cũng hơi lạ, con đường này thực sự không có mấy người đi, bởi kí túc xá nữ của trường nằm rải rác đều, kí tức xá của Lin lại mới xây dựng nên ít học viên ở mà chủ yếu là do được sắp xếp ở chỗ vắng tránh gây sự chú ý, vì vậy không có mấy ma cà rồng dùng con đường này, thêm nữa các ma cà rồng đi học thường thích đi bằng tốc độ âm thanh của họ hơn là đi bộ như Lin. Vậy thì cớ làm sao mỗi lần đi ngang đây mười lần thì hết bảy lần gặp Jupiter là sao nhỉ? Từ kí túc xá nữ đi thẳng khoảng mười ki lô mét thì đến lớp C, còn đi bốn ki lô mét rẽ trái thì đến kí túc xá nam của vampire cấp C và D. Làm gì có chỗ nào sang trọng dành cho đệ nhất hoàng tử đâu chứ? - Cô cứ báo cáo với mẹ ta rằng tôi vẫn tốt - Jupiter lên tiếng trước. Lin "ờ" một tiếng, không nói thế thì biết nói thế nào đây, nghĩ đến vấn đề lúc nãy, Lin buộc miệng hỏi "Anh làm gì ở đây vậy hoàng tử điện hạ?". Jupiter lúc nào cũng đơn giản hết mức,quần đen áo sơ mi trắng, một tay anh đút vào túi quần, trả lời "Không phải việc của cô". Lin giật giật mép môi, không phải việc của nhỏ ư? Lin nghĩ mình có nên nhắc lại cho hoàng tử điện hạ nhớ rằng nhỏ có nghĩa vụ phải báo cáo mọi hoạt động của anh ta cho mẹ anh ta không nhỉ? Song nhỏ chỉ hất hàm - Chỉ là gặp mặt anh làm tôi cảm thấy chói lóa quá thôi, mà anh biết đó, ma cà rồng không thích chói lóa đâu - Câu đó có kẻ ngốc mới không hiểu được ý Lin là rất không thích chạm mặt Jupiter kẻ đã có ý định cắn cổ mình. - Mặc kệ cô - Jupiter đáp lại. Lin khẽ thở dài. Làm như hay lắm ấy! Hoàng tử thì có gì hay chứ, trước kia khi còn là con người, mặc dù gia cảnh không giàu có, nhưng nhỏ vẫn được ba mẹ gọi là công chúa đấy, thua kém gì tên này đâu "Chắc anh không nghĩ phàm là đàn ông thì không nên để một cô gái yếu đuối một mình đi lang thang vào rừng chứ? Nói xong câu đó, Lin suýt chút đã cắn lưỡi, thế nào lại ngờ nghệch như thế chứ, mặc dù đúng là nhỏ muốn đùa một chút nhưng đùa như vậy có sai khi đối tượng là đệ nhất hoàng tử hay không? Jupiter nhìn nhỏ, ánh mắt có chút cười "Cô gái yếu đuối? Yếu đuối nên chỉ có thể san bằng một tòa nhà thôi?". Lin chặc lưỡi, cảm thấy mình nên đi nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện với Jupiter "Nói cho anh biết, tôi đến đây không phải để quyến rũ anh, cũng không muốn làm hoàng hậu tương lai của anh. Chúng ta cứ như giao ước ban đầu đi, tôi để anh yên, anh cũng để tôi yên, hòa thuận mà sống. Thế nhé, đi đây". Lúc bước ngang qua Jupiter, Lin cảm nhận được mùi hoa hồng và hương cỏ dại trên người anh ta, cũng nghe được câu nói "Nên cẩn thận" của anh ta. Lin không mảy may quan tâm vì nhỏ biết anh ta nhắc nhỏ cẩn thận không phải vì lo lắng gì cho nhỏ đâu, chẳng qua anh ta không muốn có thêm cô gái nào đến làm phiền anh ta nữa thôi. Lin dĩ nhiên biết, nhỏ không phải cô gái đầu tiên “được” hoàng hậu cử đến bên Jupiter với mục đích khiến Jupiter yêu mình. Đến bây giờ nhỏ vẫn không thể hiểu tại sao hoàng hậu lại muốn con trai mình biết yêu đến vậy, không nhẽ anh ta không lấy được vợ để sinh ra người thừa kế dự phòng sao? Nói thề nào thì Jupiter chỉ hơn ba trăm tuổi, đối với ma cà rồng thì tuổi tác không phải vấn đề, chẳng gì phải vội, hơn nữa chẳng phải nhà Amory vẫn còn một cậu con trai hay sao? Nói chung, Lin là vị “hôn thê” thứ N của Jupiter, lại nói những cô gái trước đến bên Jupiter đều bị anh ta đuổi đi hết, rõ là ngay lần đầu gặp gỡ nhỏ cũng bị đuổi đi đấy thôi, chẳng qua còn trụ đến bây giờ là do Jupiter đã phát mệt với trò của hoàng hậu nên đồng ý giữ Lin lại với một điều kiện ĐỂ TÔI YÊN. - Kí túc xá là một dãy gồm những ngôi nhà 1 tầng xây san sát nhau, kiến trúc Tây Âu cổ với mái nhà hình tam giác trông khá độc đáo, dĩ nhiên xung quanh là những lùm cây um tùm và âm u, Lin đứng trước cửa nhà Eric, nhẹ nhấn chuông, chỉ một lát đã có người ra mở cửa. Thân hình Eric không mặc áo ập vào mặt Lin, da thịt ma cà rồng trắng ngần, cơ ngực và cơ bụng hằn rõ trên làn da bột bánh, Lin cũng không có gì là ngại, suy cho cùng bốn mươi năm trời sống cùng Ceref cũng không phải là chưa từng thấy anh không mặc áo, và trên hết tuổi của nhỏ cũng không còn ở độ dậy thì mà ngại với người khác giới nữa. Lin lên tiếng chào hỏi rồi đưa mấy cuốn vở cho Eric "Tôi đến trả tập cho cậu, nhân tiện muốn rủ cậu đi dạo phố cùng tôi và Emi". Eric gật đầu ngay lập tức khiến Lin không khỏi cảm thấy vui vẻ, bởi nhỏ vốn lúc đầu nhỏ nghĩ Eric không dễ dàng gì đồng ý. Đang khi nhỏ ngẩng mặt lên mĩm cười với Eric thì cậu ta xoay người đi vào lấy áo để mặc, chợt ánh mắt dừng lại ở vai của Eric nơi có một vết sẹo lồi lõm - VẾT SẸO CỦA ĐẠN BẠC. Dường như cảm nhận được cái nhìn từ đằng sau, Eric khẽ xoay đầu lại, cậu không nói gì nhiều, tiếp tục bước chân vào phòng mình "Cậu cũng biết, tôi giống như cậu, mới từ thế giới con người đến đây". Lin nhìn vết sẹo nhỏ trên vai trái của Eric liền xác định được loại đạn nào đã gây ra nó vì nhỏ đã từng học qua kiến thức của giới thợ săn, bên cạnh đó nhỏ từng ăn đạn bạc một lần rồi, mặc dù loại đạn bắn nhỏ đau gấp trăm lần loại đạn của Eric nhưng chắc hẳn Eric cũng đau lắm "Rất đau đúng không? Tôi cũng ăn phải một viên rồi. Mà, trùng hợp thật đó, đều ở vai trái". Bàn tay Eric đang cài từng cúc áo hơi dừng lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn ra nơi xa xăm nào đó "Phải, đạn bạc rất đau, nhưng cảm giác mất đi người yêu thương đau hơn gấp trăm lần. Cậu biết không? Có hai kẻ đã giết chết người mà tôi yêu thương nhất, tôi đã thề cả đời này nhất định sẽ báo thù cho người đó". Lin không biết phải nói gì, chỉ im lặng cuối đầu, nghĩ đến việc nếu lúc đó Ceref không đến kịp giết chết nữ thợ săn đó, có lẽ Lin đã chết dưới tay bà ta rồi. Lin tự hỏi nếu nhỏ chết, Ceref có đau lòng hay không?
Thể loại Truyện Teen,Truyện Tình Cảm,Dị giới,Khoa Huyễn,Truyện Tự Sáng TácNhỏ không biết do đâu mà trái tim nhỏ lệch nhịp. Bởi vì một câu nói" Cả đời này vì em mà tôi từ bỏ làm thợ săn ma cà rồng" hay đôi bàn tay dù nhỏ bé vẫn cố gắng đập tan xiềng xích" vì bảo vệ chị mà tôi sẵn sàng chống lại cả thế giới ma cà rồng" Hay là người nhỏ từng yêu suốt 30 năm " Bằng sự hận thù của mình mà ta đã nuôi dưỡng một đóa hồng nhưng cuối cùng lại bất cẩn yêu nó. Để đến giờ tất cả quyền lực, sức mạnh, ta không cần nữa, chỉ mong có thể đem người ta yêu trở về"Và có thể hay không, là sự im lặng của kẻ cao ngạo ngồi trên ngôi cao ấy, chỉ hờ hững đưa ánh mắt xanh băng lãnh không chứa chất cảm xúc nhìn xuống thân thể nhỏ đang đau đớn rỉ máu trong sợi dây xích của tử thần-Ta đã suy nghĩ rằng bản thân ta đã làm sai chuyện gì đó để các người đóng đinh ta vào cột như vậy nhưng thật không ngờ chỉ do lòng tham và sự ích kỷ của mình mà làm như vậy với ta. Như vậy các người đừng trách ta độc ác, các người cư xử với ta thế nào thì cũng hãy nhận lấy những đau khổ như vậy đi!
huyet the cua ma ca rong vuong